Chương 1617
Dư Khiết không nhịn được cười, thấp giọng nói: “Lời của Đậu Miêu nói cũng có lý. Tiết Tuyết này thoạt nhìn quả thật rất giống, nhưng mà nhìn kỹ, vẫn thấy có rất nhiều điểm khác biệt. Dáng vẻ của mợ chủ năm đó tuy tôi chưa nhìn qua, nhưng vẫn cảm thấy được quả thật không giống.”
Tiểu Vương gật đầu: “Quả nhiên là không giống.”
Cố Hề Hề nhìn thấy dáng vẻ bất an của Tiết Tuyết, lập tức nói: “Cô đừng căng thẳng, tôi nghe nói cô rất giống tôi, vậy nên tôi mới mời cô đến đây ngồi nói chuyện, uống trà.”
“Đúng.” Thẩm Khả Khả lập tức bưng trà đến, đặt ở bên cạnh tay của Tiết Tuyết: “Cô Tiết, mời ngồi đi, con người mợ chủ rất tốt, cô không cần căng thẳng như vậy.”
Tiết Tuyết vội vàng cảm ơn, nhân tiện ngẩng đầu nhìn Cố Hề Hề.
Cái nhìn này, khiến cho sắc mặt của Tiết Tuyết có chút thay đổi.
Trước đây khi Tiết Tuyết chưa gặp Cố Hề Hề, cô ta mỗi ngày đều nghe mẹ của mình ca tụng khen ngợi mình rằng, ngoại hình của cô ta có thể so sánh với Cố Hề Hề.
Và Tiết Tuyết cũng thật sự nghĩ như vậy.
Hơn nữa cô ta còn có một cảm giác tự hào và ưu việt.
Bởi vì cô ta còn trẻ, năm nay mới hai mươi tuổi.
Mà Cố Hề Hề là người đã ngoài ba mươi, đương nhiên không thể so sánh được với cô ta.
Vậy nên, khi Tiết Tuyết nghe nói Cố Hề Hề muốn gặp mình, cô ta không ý thức được mà mang cái cảm giác ưu việt đó đến, muốn dựa vào vẻ xinh đẹp thời thanh xuân của mình, để đè bẹp người phụ nữ đã sinh hai con này.
Nhưng khi cô ta ngẩng đầu nhìn thấy Cố Hề Hề thật sự, cô ta thiếu chút nữa không thể duy trì biểu cảm trên khuôn mặt của mình.
Cô là Cố Hề Hề!
Cô chính là Cố Hề Hề!
Làm sao có thể như vậy?
Cô đã sinh hai đứa con rồi, sao có thể như thiếu nữ mới đôi mươi như vậy được?
Tiết Tuyết luôn cảm thấy những đường nét trên khuôn mặt của cô ta đẹp đẽ, nhưng đến khi cô ta gặp được Cố Hề Hề, mới biết được như thế nào gọi là đẹp đẽ chân chính.
Sự tao nhã phong tình trong cử chỉ đó, là điều mà cô ta không thể bắt gặp ở độ tuổi chưa trưởng thành của mình.
Tiết Tuyết cuối cùng cũng hiểu ra, Lý Tư nói cô ta, hàng giả thì mãi là hàng giả, mãi mãi không thể đạt được ý nghĩa chân chính trên sân khấu được.
Hóa ra, Cố Hề Hề thật sự, lại như thế, rực rỡ đến lóa mắt.
Sau khi Mặc Tử Huyên ở bên cạnh nhìn kỹ Tiết Tuyết, cười nói với Cố Hề Hề: “Có vài phần giống thôi, nhưng mà chỉ tương tự, chứ không phải rất giống. Tôi đã nói mà, cô chủ nhà họ Vân, không phải dễ dàng bắt chước như vậy được đâu.”
Cố Hề Hề cười nói “Như vậy cũng đã rất hiếm thấy rồi.”
Tiết Tuyết ngồi như một con rối, nghe được Cố Hề Hề nói như vậy, cô ta mới định thần trở lại, nói “Tôi có chỗ nào có thể so sánh với mợ chủ Doãn được? Tôi có thể giống ba phần mợ chủ Doãn thì tôi đã cảm thấy vinh hạnh rồi.”