Chương 1449
Tiểu Vương rất sảng khoái đến chào cô ta: “Xin chào, tôi tên là Vương Uông. Nhưng cô cứ gọi tôi là Tiểu Vương là được rồi.”
“Xin chào trợ lý đặc biệt Tiểu Vương, tôi tên là Viên Viên, tôi là bác sĩ chuyên chăm sóc cho Kỳ Lão. Tuy gọi tôi là bác sĩ nhưng thực chất tôi chỉ làm chân chạy vặt, phụ trách những việc linh tinh thôi. Mọi chuyện ở đây đều do tôi với Phương Chính cùng nhau làm.”
Đối phương mỉm cười tự giới thiệu, cô ta nói: “Cứ ba ngày sẽ có người đến phục vụ ở đây, họ sẽ tổng vệ sinh và khử trùng, khám sức khỏe cho Kỳ Lão. Cuộc sống sinh hoạt hằng ngày chỉ có ba người chúng tôi mà thôi. Hiếm khi có khách đến thế này, cho nên không cần phải nói chuyện khách khí với chúng tôi quá nhé.”
“Vâng.” Tiểu Vương cười nói: “Vậy tôi có thể giúp được gì được cho cô?”
“Cô giúp tôi lột vỏ đậu với nhé.” Viên Viên đưa một rổ đậu tươi đến cho Tiểu Vương: “Đây là đậu cho tôi tự trồng. Sống ở thị trấn có ưu điểm là tự cung tự cấp, sống thoải mái và an nhàn lắm.”
Tiểu Vương ngay lập tức nhận lấy rổ đậu và nghiêm túc lột vỏ.
Viên Viên nhìn Tiểu Vương mấy lần rồi mới cúi đầu xuống và tiếp tục làm việc.
Bên kia, Phương Chính cũng không để yên, bắt đầu tán dóc với Tiểu A: “Trợ lý đặc biệt A này, tẹo nữa chủ tịch Doãn cũng qua đây sao?”
“Đúng vậy, chủ tịch khi nào xong việc sẽ đến đây.” Tiểu A khôi phục lại cái dáng vẻ “mạnh vì gạo, bạo vì tiền” kia, Tiểu A cũng trả lời: “Kỳ Lão là công thần của công ty, chủ tịch nói bất kể giá nào cũng phải đến thăm ông một lát.”
Trong lòng Phương Chính cũng biết rõ điều đó, cho nên anh ta quyết định ngày mai sẽ dọn dẹp từng phòng một để họ nghỉ ngơi.
Chủ tịch đã đến đây rồi thì không thể để ngài ấy nghỉ ở bên ngoài được.
“Sức khỏe của Kỳ Lão càng ngày càng kém.” Phương Chính nói chuyện khá nhiều, còn chủ động tiếp chuyện với Tiểu A: “Từ sau đợt Tết Nguyên Đán đến nay, sức khỏe càng lúc càng yếu hẳn đi. Rõ ràng ngày nào tôi cũng điến kiểm tra sức khỏe cho ông cụ ba đến năm lần, không ngờ bệnh tình ngày càng trở nặng, không thể chữa nổi được nữa.”
“Kiểm tra thường xuyên thì thường ít khi phát hiện ra bệnh tật.” Tiểu A hiểu được điều này, anh cũng giải thích: “Có lẽ từ rất lâu mầm bệnh đã ủ trong người rồi. Đợi đến khi phát hiện ra bệnh thì đã quá muộn. Kỳ Lão có thể kiên trì nhiều năm như vậy đã là tốt lắm rồi, vất vả cho các anh. “
Phương Chính cảm thấy được khen ngợi mà vừa mừng vừa lo, đáp: “Phải, phải.”
Tiểu Vương lột vỏ đậu đưa cho Viên Viên, không kìm lòng được tò mò hỏi: “Tại sao Kỳ Lão lại chọn dưỡng lão ở thị trấn thay vì ở thành phố hay lên trên núi nhỉ? Ở thành phố có chế độ chăm sóc y tế tốt hơn, vả lại ở trên núi không khí cũng trong lành hơn nữa! “
“Cái này à!” Viên Viên cười giải thích: “Đây không phải là bí mật lớn gì cả. Hồi đó Kỳ Lão sinh ra trong một thị trấn ở đây, năm mới hai mươi tuổi đã dốc sức cùng với ông cụ Doãn bôn ba ra thế giới bên ngoài. Sau khi ông ấy nghỉ hưu, ông cụ Doãn đã từng hỏi ông ấy có muốn ông Doãn tặng cho ông ấy một biệt thự dưỡng lão không, thế nhưng Kỳ Lão kiên quyết từ chối và quay trở lại thị trấn nơi ông sinh ra, xây dựng một viện dưỡng lão và sống ở đây. Cô thử nhìn xem căn nhà này thực trước không phải là căn nhà cũ trước đây. Ban đầu cái khu điều dưỡng gọi là là một viện dưỡng lão ấy còn không bằng một ngôi nhà nhỏ bị hỏng. Biệt thự nhỏ này mới được xây cách đây ba năm sau khi Kỳ Lão phải nhập viện và phẫu thuật. Nhân lúc Kỳ Lão nhập viện thì mọi người lén phá nó đi để xây biệt thự nhỏ. Tuy nhiên, vì thẩm mỹ của Kỳ Lão cho nên nó không được xây dựng quá xa hoa, phong cách cũng chẳng khác gì một căn nhà nông thôn nhỏ. “
Vương Uông không khỏi cảm thán: “Thẩm mỹ của Kỳ Lão thật sự rất độc đáo.”
Viên Viên phá lên cười to: “Quả nhiên là như vậy.”
Hai người phụ nữ liếc nhau, tất cả mọi người đều im lặng.
Người này ấy à, đúng là cha mẹ sinh con trời sinh tính, mỗi người đều có một sở thích riêng.