Mục lục
Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1240

Sắc trời dần dần sáng lên.

Nhân viên môi trường cũng bắt đầu lao động.

Nhưng hoa hướng dương vẫn chưa có dấu hiệu quay đầu.

Bọn họ không thể tiếp tục ngồi ở chỗ này, chờ lát nữa người nhiều lên, Lâm Phong sẽ thật sự đi không xong.

Không có cách nào, ai bảo gần đây nhân khí của anh ta cao như vậy?

Chờ bọn họ nước chảy mây trôi làm xong những việc này, trên đường người càng ngày càng nhiều.

Hai người cảm giác mình như ăn trộm vậy, thật là kích thích!

Lâm Phong lái xe, hốt hoảng rời đi, lái qua mấy giao lộ mới dám dừng xe.

Hai người nghĩ lại biểu hiện ấu trĩ vừa nãy, không hẹn mà cùng nở nụ cười.

Mộc Nhược Na nhìn hoa hướng dương vẫn cúi đầu như cũ, không nhịn được nói: “Thật đáng tiếc, chờ cả đêm cũng không thấy nó quay đầu.”

“Nhìn tôi này.” Sau đó Lâm Phong đứng lên, cứng rắn bẻ bông hoa hướng dương lên.

Mộc Nhược Na: “…”

“Mau buông, có người tới.” Lâm Phong vừa nhấc đầu đã thấy một đám người dọc con đường chạy tới, anh ta luống cuống thu dọn đồ đặc, lều, tất cả đều nhét hết vào túi, sau đó ảo não ném vào cốp xe, lôi kéo Mộc Nhược Na nhanh chóng lên xe.

Lâm Phong đưa Mộc Nhược Na trở lại chung cư rồi mới lái xe rời đi.

Mộc Nhược Na về chung cư, vừa vào cửa đã thấy Vân Mạc Dung và Cố Hề Hề đang nhìn mình.

“Hai người nhìn mình như vậy làm gì?” Mộc Nhược Na giơ bữa sáng trong tay lên: “Tôi mang đồ ăn cho hai người này.”

Vân Mạc Dung cười nói: “Cái này là muốn lấp miệng bọn mình sao?”

Mộc Nhược Na lập tức hiểu ý Vân Mạc Dung đang nhắc tới chuyện tối hôm qua, cô mỉm cười: “Lại thế rồi, Lâm Phong nhỏ hơn mình mấy tuổi, mình chỉ xem cậu ta như em trai mà thôi. Mình không có ý dùng quy tắc ngầm đâu.”

“Tương Vương cố ý thần nữ vô tâm nha.” Cố Hề Hề không khách khí tiếp nhận bữa sáng, bày lên bài rồi nói: “Quả thực rất đáng thương.”

“Các cậu lại chơi đánh đố đấy à.” Mộc Nhược Na vào nhà vệ sinh rửa mặt, sau đó lau tay ra ngoài ăn sáng: “Mình không có răng khỏe ăn được người ta đâu. Lại nói, mình là nhân sĩ đã kết hôn, cũng không thể làm loại chuyện này.”

“Nếu cậu còn nhớ mình đã kết hôn, vậy tính toán khi nào trở về?” Vân Mạc Dung đi tới bàn ăn, vừa ưu nhã ăn sáng vừa nói: “Nhược Na, Jiro đã chịu đủ dạy dỗ rồi.”

“Mấy ngày nữa rồi nói sau.” Mộc Nhược Na rầu rĩ nói: “Nếu lần này mình không thể sửa đúng tính tình anh ấy, sau này sẽ không có cơ hội. Các cậu không biết đâu, lúc mạch não của anh ấy vặn vẹo, quả thật là người ta mệt mỏi.”

“Được rồi, trong lòng cậu tự hiểu rõ là được.” Vân Mạc Dung cũng hiểu ý cô, cho nên nhắc nhở một câu thì đổi đề tài: “Đúng rồi, đã chuẩn bị xong hồ sơ đấu thầu, Nhược Na, đấu thầu lần này giao cho cậu đấy.”

“Yên tâm đi. “Mộc Nhược Na như định liệu trước, nói: “Có mình ở đây không thành vấn đề.”

“Nghe nói lần này có không ít người cạnh tranh, trong đó đối thủ mạnh nhất của chúng ta chính là Chu gia.” Cố Hề Hề mở miệng nói: “Chính là anh trai Chu Nghệ, Chu Mãnh, thiếu gia Chu gia, năm nay 30 tuổi, hoa hoa đại thiếu, đàn bà bên người vô số, nhưng không ai có thể làm anh ta yên ổn xuống dưới.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK