Chương 1701
Dư Khiết phiền muộn tắt điện thoại di động để lên trên bàn, bữa ăn vốn dĩ đang ngon cũng bắt đầu trở nên vô vị.
Cửa phòng Lý Tư mở ra, Lý Tư như một cái xác khô đi ra khỏi phòng, máy móc rót nước. Đến nhìn cũng không thèm nhìn Dư Khiết một cái lại lập tức chuẩn bị trở về phòng.
Dư Khiết nhìn thấy Lý Tư, trong lòng lại ngưỡng mộ cô.
Lý Tư thật ra có thứ hạnh phúc mà rất nhiều người khác không có được. Bố mẹ cô yêu thương nhau. Bố cô trước khi mất còn tìm cho cô một chỗ dựa vững chắc, không tiếc dùng ân tình trước đây để ép Mặc Tử Hân phải hứa sẽ quan tâm đến con gái mình cả đời.
Nếu Lý Tư không làm gì, thì cả đời này dường như cô cũng đã có được những thứ mà người khác mơ ước cả đời.
Đáng tiếc, cô không biết trân trọng.
Còn cô, muốn trân trọng lại không có thứ để trân trọng.
Ngoài việc dựa vào nỗ lực của chính mình ra, cô không có ai đáng tin để dựa vào.
Trên danh nghĩa cô có bố có mẹ, nhưng trên thực tế, bố mẹ cô sớm đã biến mất từ khi cô đủ 18 tuổi.
Những lời nói của Tiết Tuyết hôm nay, quả thực đã gây nên một cơn chấn động với cô.
Chỉ là, Dư Khiết không muốn lại chạm vào những vết sẹo đó mà thôi.
Ăn cơm xong, Dư Khiết cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa. Cô cầm chìa khóa xe đi xuống tầng.
Cô nhớ Tiết Tuyết có nói, đứa em trai đó của cô ở Bệnh viện Nhân Dân số 3. Dư Khiết không hề do dự lái xe rời khỏi nhà, tiến về phía bệnh viện.
Khi đi qua ngã tư, lúc chờ đèn đỏ, cách đó không xa là xe của Tống Sĩ Triết.
Tống Sĩ Triết giơ tay lên, muốn chào hỏi Dư Khiết, nhưng Dư Khiết lại không nhìn thấy. Đợi đến khi đèn xanh chuyển sáng, cô liền đạp chân ga phóng đi.
Tống Sĩ Triết ngượng ngùng thu tay về, cảm thấy có chút xấu hổ.
Dư Khiết đến trước cửa bệnh viện nhưng lại không đi vào. Cô cứ lặng lẽ dừng xe ở trong bãi đậu xe như vậy.
Nếu bố cô lên tiếng hỏi vay cô tiền, có lẽ cô sẽ cho vay.
Nhưng ông trước giờ lại không hề nói với cô.
Lần trước ông chủ động chào cô, cũng là vì yêu cầu của mẹ cô.
Mẹ cô có một gia đình, bố cô có một gia đình, chỉ có cô là dư thừa.
Không biết qua bao lâu, Dư Khiết mới nhìn thấy bố mình từ bệnh viện đi ra. Ông không nhìn thấy xe của Dư Khiết, bóng lưng cứ như vậy mà lướt qua cô.
Dư Khiết nhắm mắt lại, chờ đợi một lát, sau đó mới mở cửa xe ra, lên tòa nhà bệnh nhân.
Tìm con của bố cô và mẹ kế vốn không phải việc gì khó khăn.
Cô chỉ cần âm thầm hỏi y tá, là có thể tìm thấy phòng bệnh của Dư Nhạc.
Dư Khiết đẩy cửa phòng bệnh vào, nhìn thấy mẹ kế đang ngồi cạnh giường Dư Nhạc. Bà đang cẩn thận đút cho cậu ăn.
Dư Nhạc nhìn thấy Dư Khiết, lập tức giật mình, kêu khẽ một tiếng: “Chị.”
Mẹ kế dường như không ngờ sẽ gặp Dư Khiết ở đây, nhất thời đứng dậy: “Con, sao con lại đến đây?”
Mẹ kế có chút xấu hổ.
Ban đầu bà sống chết ngăn cản bố của Dư Khiết, không cho ông đi tìm con gái. Bà sợ chồng đem tiền cho con gái, con trai bà sẽ không còn tiền để chữa bệnh.