Chương 914
Đám người hướng tới nơi tập trung của bộ lạc nhanh chóng đi qua.
Mắt thấy những kén tằm lớn ở trước mặt, đột nhiên phía trước có người đạp phải cạm bẫy lập tức bị sợi dây treo lên!
“Cứu tôi!” Người ấy lập tức kêu lên, người đồng đội bên cạnh đạp chân lên thân cây bay tới dùng dao cắt đứt sợi dây đang treo người kia lên cùng ôm nhau ngã rơi xuống đất.
“Mọi người cẩn thận một chút! Nơi này là vòng ngoài của thôn bọn họ, bọn họ nhất định sẽ bố trí rất nhiều cạm bẫy.” Tưởng Dật Hải nhắc nhở mọi người nói: “Một nhóm người đi trước quét dọn chướng ngại vật!”
Trong đội ngũ lập tức có bảy người đi ra, đeo vũ khí ở sau lưng, thận trọng thăm dò bước đi, ai cũng đạp một lần lên những nơi có thể xuất hiện cạm bẫy.
Sau khi giải quyết hết những cạm bẫy, đoàn người lại tiếp tục chậm rãi tiến về phía bộ lạc.
Vừa lúc đó, một đám người đàn ông toàn thân vẽ ký hiệu quỷ dị từ bộ lạc chạy ra, mỗi người giơ cung tên lên nhắm ngay bọn họ, trong miệng nói ngôn ngữ mà bọn họ không hiểu.
“Bọn họ nói cái quỷ gì vậy?” Mộc Nhược Na không nhịn được mắng: “Âm tiết đơn giản như vậy cũng có thể tạo thành một câu nói được ư?”
Tưởng Dật Hải khoát tay, đội ngũ cùng dừng lại.
Tưởng Dật Hải cầm loa chĩa vào đám người kia, cũng không hạn chế ngôn ngữ gì, dù sao nói bằng giọng này căn bản nội dung bọn họ cũng không nghe được, anh ta muốn Hề Hề và Vân Mạc Dung nghe: “Mạc Dung, Hề Hề, chúng tôi đã tìm được thôn rồi, các người ở nơi nào? Nghe được âm thanh thì hãy cho tin tức đi! Tư Thần có ở cùng một chỗ với các người không?”
Tưởng Dật Hải nói những lời này thành sự bất đồng ngôn ngữ, ai cũng nói theo một lần.
Đám người kia nghe không hiểu Tưởng Dật Hải nói cái gì, vì vậy bốn mắt nhìn nhau, không xác định được phải làm gì.
Hirayama Jiro lạnh nhạt nói: “Nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Nơi này là bộ lạc nguyên thủy không có vũ khí nóng. Chỉ cần giết hết bọn họ là không phải có thể tùy tiện tìm rồi sao?”
Tưởng Dật Hải do dự một chút, quyết định nghe theo ý kiến của Hirayama Jiro.
Tưởng Dật Hải giơ tay lên: “Chuẩn bị tấn công!”
Một đội ngũ lập tức tiến lên, giơ vũ khí trong tay nhắm thẳng vào ngực đối phương.
Không đợi Tưởng Dật Hải ra lệnh thì đã nghe thấy âm thanh truyền đến từ bên trong: “Chờ một chút!”
Đối phương nói bằng ngôn ngữ hiện đại.
Tưởng Dật Hải khoát tay, nâng toàn bộ vũ khí lên.
Mọi người thấy một người đàn ông cao lớn mặc bộ đồ màu đen, đầu đội nón lá rộng vành che hết khuôn mặt xuất hiện trong tầm mắt.
Người đàn ông này hình như bị thương rất nặng, đi bộ đều phải chống gậy, gian nan đi ra ngoài.
“Các vị đây là muốn làm gì?” Người đàn ông mở miệng: “Bộ lạc chúng tôi cho tới bây giờ không giao thiệp với thế giới bên ngoài, các người làm như vậy có phải quá đáng rồi hay không?”
Mộc Nhược Na ôm vũ khí trong tay, nói: “Quá đáng hay quá phận thì chúng tôi không biết. Tôi chỉ biết là người của chúng tôi đang ở trong bộ lạc của các người, anh có phải nên cho chúng tôi một câu trả lời không?”
“Phải không? Cô có chứng cứ gì chứng minh người của các cô ở nơi này sao?” Người đàn ông hỏi ngược lại.
“Hừ, lục soát xong chẳng phải sẽ biết sao?” Mộc Nhược Na tức giận.