Chương 2147
Đã rất lâu rồi cô mới cảm thấy căng thẳng như thế này, thậm chí còn căng thẳng hơn cả lúc biết điểm thi đại học một trăm lần.
Bác sĩ cởi khẩu trang ra, thở phào một hơi rồi nói: “Tạm thời không có chuyện gì hết, nhưng vẫn phải quan sát thêm tối nay có lên cơn sốt không, nếu như qua được đêm nay, ngày mai có thể tỉnh lại, vậy sẽ không sao cả, nếu như không thể…”
Bác sĩ không nói hết nhưng Trầm Mặc Ca vẫn hiểu.
Tối hôm nay là một đêm rất quan trọng.
“Tôi có thể ở lại trông đêm được không?”
Trầm Mặc Ca biết Diệp Nam Huyền bị thương nặng như vậy có lẽ sẽ bị đưa thẳng vào phòng chăm sóc đặc biệt. Mà phòng chăm sóc đặc biệt không cho phép người nhà ở lại, nhưng bây giờ về nhà, Trầm Mặc Ca lại không yên tâm.
Cô không ngừng tự nói với chính mình, Diệp Nam Huyền là hy vọng duy nhất của Lạc Lạc, cô chỉ là muốn nhìn anh sống sót, như vậy Lạc Lạc mới có hy vọng.
Bác sĩ có chút khó xử.
Vừa khéo đúng lúc này Tống Đào quay trở lại.
“Để cô ấy ở lại đi, cô ấy là vợ sắp cưới của tổng giám đốc Diệp bống tôi, là nữ chủ nhân tương lại của nhà họ Diệp!”
Lời này của Tống Đào khiến Trầm Mặc Ca sững sờ.
Bác sĩ thấy Tống Đào nói như vậy liền vội vàng đối xử cung kính với Trầm Mặc Ca.
“Cô Trầm, mời cô thay đồ vô khuẩn rồi cùng bống tôi đi vào phòng chăm sóc đặc biệt. Nhưng mà trước khi vào phòng chăm sóc đặc biệt cô tốt nhất nên ăn gì đó, bởi vì người nhà không được mang đồ ăn vào trong đó. Cô hiểu cho, bệnh nhân sẽ có dung dịch dinh dưỡng.”
Lời nói của bác sĩ khiến Trầm Mặc Ca gật gật đầu.
Mặc dù bây giờ cô vẫn chưa đói nhưng vì có sức lực để chăm sóc Diệp Nam Huyền, cô vẫn ép bản thân ăn một chút, sau đó mới mặc vào bộ đồ vô khuẩn rồi theo Diệp Nam Huyền bước vào trong phòng chăm sóc đặc biệt.
Hoắc Chấn Đình còn đinh nói gì đó những chẳng có ai cho anh ta cơ hội.
Tống Đào thấy anh ta như vậy, hờ hững nói: “Cậu Hoắc, anh vẫn nên đợi ở bên ngoài đi. Cô Trầm nhà bống tôi đã nói rồi, chỉ cần tổng giám đốc Diệp chưa thoát khỏi nguy hiểm thì anh chưa được rời khỏi đây.”
“Nói nhảm! Hoắc Chấn Đình tôi muốn đi đâu, từ bao giờ lại cần một người phụ nữ quyết định?”
Hoắc Chấn Đình nói xong, vệ sĩ của anh ta liền hơi co rúm lại.
Không phải một người phụ nữ có thể quyết định, cậu Hoắc à sao cậu không đi đi, vì sao còn ở lại chỗ này, nhất định phải đợi Diệp Nam Huyền được đẩy ra ngoài mới được?
Nhưng những lời này tất nhiên không có ai dám nói với Hoắc Chấn Đình cả, trừ phi người đó không muốn sống nữa.
Tống Đào lại giống như không nghe thấy những gì Hoắc Chấn Đình nói, anh ta vẫn nói chuyện một cách lạnh lùng: “Cậu Hoắc muốn đi đâu đương nhiên sẽ không có ai ngăn cản, đến cả việc anh rút súng ra giữa đường có ai làm khó anh sao?”