Chương 2143
Sau đó, viện trưởng viện phúc lợi cũng rất biết diễn xuất kéo tay của Mễ Tiểu Anh, tỏ vẻ xúc động nói: “ y dà, đúng là bởi vì có các thanh niên này mà viện phúc lợi của chúng ta mới có thịnh vượng ngày hôm nay, mặc kệ khi nào, điều nhiệt nhiệt hoan nghênh các vị đến….”
Khóe miệng Mễ Tiểu Anh co rút.
Rốt cuộc cô cũng biết vì sao công ty phải người này đến nơi này để làm viện trưởng.
Khả năng nói dối không hề chớp mắt này rất được!
“Vật này đặt ở đâu?” Minh Hâm một bên hỏi.
Viện trưởng lập tức nói: “Trực tiếp đưa đến nhà kho! Tỉnh ra lại thì vận chuyển lần nữa!”
Minh Hâm: “….”
Tiểu Cát:”….”
Sau đó hai người thanh niên lao động, chịu mệt nhọc đem đồ đi đến trong kho hàng.
Doãn Nhất Nặc chờ bọn họ đi mới mở miệng nói: “Bên này hoạt động như thế nào?”
“Lại mới nhận thêm mười mẹ già không có con.” Viện trưởng thở dài một tiếng nói: “Trước mắt thì hoạt động bình thường, chẳng qua là những người già kia, nguyên một đám đều già rồi nên hồ đồ. Những người y tá bận rộn xoay quanh họ, nếu không phải vì tiền lương cao, chỉ sợ là từ chức rời đi rồi!”
“Nếu là làm từ thiện, thì phải làm cho thiết thực.” Doãn Nhất Nặc gật gật đầu: “Tài chính không đủ thì hãy xin tổng công ty.”
“Vâng vâng vâng, có những lời này của cô, tôi đã yên tâm.” Viện trưởng nhìn hai người ở phía xa xa đang khiên lên khiên xuống: “Cô chủ, trợ lí Mễ, hai người kia là chuyện gì vậy?”
Mễ Tiểu Anh vẻ mặt bất đắc dĩ không biết nên làm gì.
Doãn Nhất Nặc thì cười tới run rẩy.
Viện trưởng viện phúc lợi thấy hai người họ như vậy lại càng thêm hoang mang.
Cuối cùng vẫn là Mễ Tiểu Anh vạch trần đáp án: “Là do cô chủ nhà chúng tôi vẫn còn trẻ con chưa hiểu chuyện, ở trước mặt Tiểu Cát giả vờ làm tiểu bạch kiểm được tôi bao nuôi, sau đó trơ mắt ra xem chuyện vui.”
Viện trưởng nghe vậy vội gật đầu: “Xem ra cô chủ rất giống…”
Doãn Nhất Nặc giơ tay vỗ vỗ bả vai viện trưởng nói: “Tóm lại là không được phá đám chúng tôi, biết chưa? Khó khăn lắm mới có chuyện thú vị như vậy, cứ như thế mà vạch trần thì còn gì vui vẻ nữa chứ!”
Doãn Nhất Nặc từ nhỏ đã lấy đẹp trai làm mục tiêu.
Lớn lên rồi vẫn không thay đổi suy nghĩ.
Cho nên lúc nào cũng ăn mặc trung tính, khó mà phân biệt được là nam hay nữ.
Viện trưởng ra vẻ đã hiểu vội nói: “Chỉ cần hai người không tự mình nói ra thì phía tôi chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.”
Khi đang nói chuyện, Minh Hâm và Tiểu Cát đã chuyển đồ xong, đi về phía bọn họ.
“Mọi người đang cầm cái gì vậy?” Tiểu Cát nhịn không được hỏi: “Xem này, tay của tôi mệt muốn ra rời rồi!”
Tiết Cát duỗi hai tay ra trước mặt Mễ Tiểu Anh, làm nũng nói: “Chị Tiểu Mễ, chị cũng nên khen em một chút chứ?”