Chương 1821
Nhất là khi hai người hiếm lắm mới có một kỳ nghỉ thoải mái như vậy, đương nhiên là phải thư giãn nghỉ ngơi nhiều một chút.
Bọn họ chỉ muốn nghỉ ngơi thư giãn mà người khác lại không cho bọn họ cơ hội này.
Lúc Dư Khiết và Tống Sĩ Triết chuẩn bị ăn cơm, tiếng chuông ngoài cửa lại vang lên.
Dư Khiết cau mày, cô rất khó chịu với hành động làm phiền này.
Dư Khiết cầm điện thoại định gọi đến sảnh chính, nhưng cô chưa kịp gọi thì Tống Sĩ Triết đã giữ tay cô lại: “Mặc dù bây giờ gọi đến sảnh chính có thể khiến bọn họ tạm thời rời đi. Nhưng trị bệnh phải trị từ gốc. Chuyện hôm nay em cứ để anh giải quyết. Dù sao anh cũng là đàn ông, chuyện này em cứ để anh lo.”
Dư Khiết nghe lời để điện thoại xuống, cô gật đầu nghiêm túc: “Được.”
Người phụ nữ thông minh sẽ biết lúc nào nên nhượng bộ.
Tống Sĩ Triết đứng dậy mở cửa, một cậu trai ngũ quan thanh tú, khí chất cũng có vẻ không tồi đang đứng trước cửa, ánh mắt nhìn thẳng sang.
Tống Sĩ Triết đi tới: “Có chuyện gì không?”
“Xin lỗi, làm phiền hai người.” Cậu thanh niên đó nhìn qua Tống Sĩ Triết, nhìn Dư Khiết đứng phía sau rồi cười và nói: “Tôi thay mặt cho cô Hỏa đến mời hai người tới dự tiệc. Hai người cứ yên tâm, trong bữa tiệc không có hàng gì cấm cả. Chúng tôi đều là những người đàng hoàng.”
Vẻ mặt của cậu ta rất nghiêm túc.
Tống Sĩ Triết và Dư Khiết cùng bật cười.
Tống Sĩ Triết là người nước ngoài quanh năm, có loại yêu ma quỷ quái nào mà anh chưa từng thấy chứ?
Dư Khiết là trợ lý trưởng của tập đoàn Mặc Thị, có cảnh tượng nào mà cô chưa từng nhìn thấy chứ?
Cậu thanh niên trước mặt có vẻ rất đàng hoàng nhưng rất nhiều chi tiết cho hai người biết rằng, cậu ta là một công cụ được người khác huấn luyện thành như vậy.
Dư Khiết thở dài.
Cần gì phải thế chứ?
Tống Sĩ Triết gật đầu nói: “Được rồi, chúng tôi sẽ tham gia. Nhưng trước khi đi, chúng tôi có thể thay quần áo không?”
“Đương nhiên, vậy tôi sẽ đợi hai người ở dưới.” Cậu ta tự giới thiệu mình: “Đúng rồi, tôi quên mất không giới thiệu tên, tôi là Kerry, năm nay 23 tuổi.”
“Được rồi, Kerry.” Tống Sĩ Triết gật đầu: “Một lát nữa gặp lại.”
Sau khi Kerry rời đi, Tống Sĩ Triết gọi điện đến sảnh chính. Anh hỏi một số chuyện rồi mới cúp điện thoại. Anh nói với Dư Khiết: “Chúng ta tiếp tục ăn đi, ăn xong rồi nói tiếp.”
“Được.” Dư Khiết và Tống Sĩ Triết tiếp tục ăn tối.
Hai người không cần đoán cũng biết những người bên dưới mời họ tới nhất định là không có ý tốt.
Bọn họ ăn no rồi thì mới có sức để xem kịch.
Ăn uống xong, hai người bọn họ lên lầu thay quần áo chỉnh tề rồi cùng nhau đi xuống căn nhà gỗ bên dưới.
Không khí ở đây đã vô cùng náo nhiệt, một đám thanh niên mở cửa nhà, bày đầy bàn ghế ra trước sân, ở bể bơi phía sau cũng đang có người đùa nghịch.
Sự xuất hiện của Dư Khiết và Tống Sĩ Triết khiến khung cảnh ngay lập tức trở nên yên lặng.
Hỏa Đào thấy hai người bọn họ đến, khuôn mặt lộ ra nụ cười đắc thắng. Cô ta đi về phía hai người: “Anh trai, anh đến rồi sao?”
“Gọi là chú.” Tống Sĩ Triết lại sửa lại cách xưng hô của đối phương.
Hỏa Đào chỉ mím môi.