Lúc quyết định mang hai bánh bao nhỏ đến đây thì Hề Hề đã gọi điện thoại trước cho công ty dịch vụ vệ sinh để yêu cầu họ dọn dẹp phòng ốc. Cho nên khi ba người bước vào nhà thì chính là một không gian sáng sủa sạch sẽ, trên bàn trà ở phòng khác còn có một bình hoa tươi.
“Whoaaa, nhà của mommy đẹp quá!” Cố Miểu chạy khắp nơi mở cửa các căn phòng để tham quan.
Đây là một căn nhà nhỏ có hai tầng, một trệt và một lầu, một phòng khách, hai phòng ngủ lớn, một phòng ngủ cho trẻ em và hai phòng tắm. Điểm sáng của căn nhà là vườn hoa bên ngoài, cỏ xanh mướt nhìn rất mát mắt, còn có một xích đu đỏ. Cách đó không xa có một mảnh đất nhỏ dùng để trồng rau, ở đó đang trồng một ít loại rau dưa đặc trưng của Trung Quốc.
Mặc dù chỉ là một căn nhà nhỏ ở ngoại ô, nhưng quang cảnh thật sự ấm áp hữu tình, nhất là hình ảnh mommy mặc tạp dề đang nấu ăn trong bếp, quả thật khiến hai bánh bao nhỏ sung sướng lâng lâng trong hạnh phúc.
Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu chạy vòng quanh chơi trong vườn hoa, từ chỗ hai cậu nhóc thì có thể nhìn thấy bóng dáng Hề Hề bận rộn ở trong bếp.
“Anh hai, làm sao bây giờ? Em đột nhiên không muốn trở về với daddy nữa, em muốn đi theo mommy thôi!” Doãn Ngự Hàm vừa nhìn Hề Hề đang tất bật nấu cơm, vừa nói: “Hai ngày nay có chúng ta ở bên cạnh, mommy rất vui, nếu chúng ta bỏ đi thì mommy sẽ buồn lắm!”
Đôi mắt hồng bảo thạch hơi loé lên, nói: “Ngự Hàm, đừng có quên mục tiêu của chúng ta là làm cho mommy chịu trở về Trung Quốc, được như vậy không phhải đẹp cả đôi đàng sao?”
Bánh bao nhỏ tinh linh nghe vậy quay đầu thở dài một tiếng, gương mặt bụ bẫm biết u sầu than ngắn thở dài, nhìn cũng rất ra dáng trầm tư.
“Chúng ta có thể lấy được tình cảm của mommy, nhưng còn thuyết phục mommy về nước thì khó quá..” Doãn Ngự Hàm than một tiếng, nói: “Anh nói xem, daddy làm gì mà chậm chạp quá, chừng nào daddy mới làm mommy yêu daddy lại đây?”
Cố Miểu nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ suy nghĩ trong chốc lát, lại nói tiếp: “Chúng ta sẽ cùng nhau giúp daddy, vậy sẽ nhanh hơn. Nhưng Ngự Hàm, hiện tại chúng ta có chuyện khác còn quan trọng hơn nữa!”
“Là chuyện gì?” Doãn Ngự Hàm ngước mắt nhìn Cố Miểu.
Hai bánh bao nhỏ chụm đầu vào nhau xầm xì rất nhỏ, cốt không để ai nghe được.
Sau đó Doãn Ngự Hàm hoảng hồn, lập tức ngó quanh xem có ai không, trầm tư một chút liền nói: “Anh nói thật không, chỗ này là nơi giao dịch buôn vũ khí của Paris sao? Trùng hợp vậy ư?”
“Không chỉ là vậy..” Cố Miểu khoanh tay lại nói: “Hôm nay chính là ngày giao dịch hằng tháng của bọn buôn vũ khí.”
Sắc mặt Doãn Ngự Hàm lúc này tựa như một nhà sách lược thâm sâu, hai hàng chân mày cau lại, nói: “Xem ra chúng ta phải bố trí trước một chút, nếu đám người không có mắt kia dám đến gần mommy thì chúng ta sẽ tiễn chúng đi Tây Thiên gặp thượng đế luôn!”
“Đúng!” Cố Miểu gật gật đầu tán thành.
Hừ, ai dám làm hại tới mommy, kẻ đó đúng là tìm đường đến gặp thượng đế mà!
Hề Hề ở trong bếp nhìn ra thấy hai bánh bao nhỏ đang chạy quanh xích đu chơi, hình ảnh thật là làm động lòng người mà.
“Hai con đừng chơi nữa, vào rửa tay ăn cơm đi!” Hề Hề gọi hai bánh bao vào nhà.
Hai cậu nhóc lạch bạch chạy vào, lúc mở cửa thì nghe được tiếng dừng xe ở căn nhà kế bên. Thời điểm nhìn thấy biển số xe thì ánh mắt của Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu tức khắc run lên nhìn nhau.
“Daddy thế mà đã tới rồi, vậy là xong, đêm nay phỏng chừng sẽ không yên ổn đâu.” Doãn Ngự Hàm nói khẽ với Cố Miểu: “Daddy tới đây thì đám người kia nhất định sẽ biết tin, anh đoán xem bọn chúng có động thủ với daddy không?”
“Nếu vậy nghĩa là bọn chúng tự tìm đường chết.” Cố Miểu hừ một tiếng: “Bất quá cũng tốt, có daddy ở đây thì mommy sẽ an toàn.”
Doãn Ngự Hàm đưa cánh tay mập mạp lên day day cằm, ánh mắt nhấp nháy liên hồi, đột nhiên nở nụ cười ý vị thâm trường: “Em hiểu vì sao daddy lại tới đây rồi!”
“Hả?” Cố Miểu ngơ ngác không hiểu.
“Anh hùng cứu mỹ nhân!” Đôi mắt to tròn của Doãn Ngự Hàm sáng lên: “Trên tivi hay chiếu mấy màn giống vậy lắm!”
Cố Miểu cười cười: “Em tưởng tượng nhiều quá đó.”
Từ góc độ khách quan mà nói, Doãn Ngự Hàm quả thật đã tưởng tượng quá đà. Sở dĩ Doãn Tư Thần đến đây, còn ở căn nhà bên cạnh thực chất không phải anh hùng cứu mỹ nhân. Mà vai diễn anh hùng cứu mỹ nhân hôm nay sẽ giao cho hai bánh bao nhỏ, còn anh chỉ là khán giả.
Không sai, phụ thân đại nhân của hai bánh bao nhỏ chỉ là đến xem náo nhiệt.
Đơn giản là vì anh chỉ cần dùng mỹ nam kế là đủ rồi, hoàn toàn không cần một màn anh hùng cứu mỹ nhân. Vai diễn dành cho hai bánh bao nhỏ là nhằm khơi dậy bản năng làm mẹ của Hề Hề, để cô phải day dứt không yên tâm về hai cậu nhóc, và kết quả sẽ là ngoan ngoãn rơi vào bẫy của ngài Doãn chủ tịch phúc hắc.
Đúng, chính là như vậy, một kế hoạch hoàn hảo!
Cả ba người cùng nhau ăn cơm trưa vui vẻ. Sau bữa trưa, tranh thủ lúc Hề Hề đang sửa sang lại phòng ngủ thì Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu kiếm cớ ra vườn hoa chơi, cả hai cậu nhóc đã bố trí không ít thứ công nghệ cảnh báo và phòng thủ.
Cái đám buôn vũ khí kia nếu không biết điều mà dám quấy rầy tới cuối tuần vui chơi của mommy, ha hả, Doãn tiểu thiếu gia Doãn Ngự Hàm này sẽ khiến cho chúng biết tại sao nước biển lại mặn nha!
Cố Miểu thật cẩn thận lắp đặt hết mọi thiết bị theo dõi ở từng ngóc ngách của căn nhà, kể cả góc chết cũng đều được quan sát kỹ lưỡng từ máy tính bảng của cậu bé.
Hề Hề vẫn cho rằng hai đứa bé đang chơi trong sân, nên không để tâm. Cô tự mình bày biện lại phòng của trẻ em, còn lấy một tấm thảm trắng lót ở ban công rồi đem mấy cái gối ôm ra để sẵn dành cho buổi ngắm sao tối nay.
Giữa đêm xuân ấm áp có thể thưởng thức ngắm sao thì đúng là không gì bằng! Nghĩ đến việc tối nay có thể ngồi ôm hai bánh bao nhỏ, trò chuyện ngắm sao thì tâm tình Hề Hề thật sự vui vẻ.
Khi trời xế chiều thì Mộc Nhược Na đã lái xe đến.
“Ôi, mệt chết tôi!” Mộc Nhược Na vừa vào cửa đã ồn ào.
Thật ra dù cô không ồn ào thì Cố Miểu cũng biết cô đến, vì cậu nhóc đã quan sát mọi thứ từ xa.
“Mẹ nuôi~!” Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu đồng thời chạy lại mở miệng ngọt ngào.
“Bảo bối ngoan, một ngày không gặp mẹ nuôi rồi, hai đứa có nhớ mẹ nuôi không nào?” Mộc Nhược Na cười tủm tỉm, ôm lấy hai bánh bao nhỏ.
“Mẹ nuôi còn nói nữa? Mới chiều hôm qua nói đi là đi đúng một ngày một đêm!” Doãn Ngự Hàm chu chu miệng nhỏ nói: “Mẹ nuôi nói chuyện không giữ lời!”
Mộc Nhược Na tặc lưỡi xấu hổ, có con trai thông minh quá cũng không phải chuyện tốt nhỉ!
“Đúng vậy, mẹ nuôi rõ ràng nói chỉ đi một chút, nhưng đã đi đến hai mươi bốn tiếng!” Cố Miểu ở bên cạnh lên án Mộc Nhược Na.
Mộc Nhược Na đuối lý im lặng, trong đầu thầm rủa tên hỗn đản Thượng Kha kia sao lại mò ra chỗ của cô ở Paris này chứ! Được rồi, nếu không phải vì trốn tránh Thượng Kha thì sao cô phải chạy lung tung như vậy!
Hề Hề nghe thấy tiếng của Mộc Nhược Na, liền bước ra khỏi phòng hỏi: “Nhược Na, cậu đến rồi à? Trái cây tôi nhờ cậu mua đâu rồi?”
“À, ở trên xe đấy.” Mộc Nhược Na lúc này mới làm điệu bộ tạ lỗi lấy lòng hai bánh bao nhỏ: “Nhìn này, mẹ nuôi biết sai rồi, nên mẹ nuôi đã mua trái cây cho hai con ăn đó, đừng giận mẹ nuôi nữa được không?”
Nhìn vẻ mặt gian trá của mẹ nuôi, Doãn Ngự Hàm bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Phụ nữ thật là phiền phức!”
Cố Miểu gật gật đầu tán đồng.
Mộc Nhược Na bật cười một tiếng ha hả vì nét mặt của ông cụ non của hai bánh bao nhỏ.
“Đúng rồi mẹ nuôi, lúc tới đây thì mẹ nuôi có nhìn thấy bên ngoài có người nào lạ hay việc gì kỳ quái không?” Doãn Ngự Hàm ngẩng đầu hỏi Mộc Nhược Na.
“Người kỳ quái? Không có?” Mộc Nhược Na nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Chẳng lẽ chúng ta đây còn không phải người kỳ quái sao? À phải, lúc mẹ nuôi tới đây có thấy vài người đàn ông đang chạy xe cùng hướng, sắc mặt họ âm trầm lạ lắm, hình như là đi về khu vực này.”
Doãn Ngự Hàm liếc nhìn thoáng qua Cố Miểu, hai cậu nhóc ăn ý với nhau, khẽ gật gật đầu.
“Đi đi đi, chúng ta đi vào nhà thôi!” Mộc Nhược Na xách lấy mấy bịch trái cây trên xe xuống, kéo hai bánh bao nhỏ vào cửa: “Đây chính là mẹ nuôi phải đích thân đến vườn trái cây để chọn và hái từng trái đó, hai đứa phải biết ơn mẹ nuôi, nhớ không?”
“Dạ vâng-g-g!” Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu trả lời cho có lệ, ánh mắt không giấu vẻ khinh bỉ.
Hừ, mẹ nuôi tưởng chúng ta không biết sao, rõ ràng là chạy trốn chú Thượng Kha mà! Hừ hừ! Không được xem thường mạng lưới tình báo của hai bánh bao nhỏ đâu nhé!
Bữa tối, Hề Hề và Mộc Nhược Na nấu cho hai cậu nhóc một bàn đồ ăn thịnh soạn, bốn người ăn uống vui vẻ sau đó lên ban công nằm ngắm sao. Doãn Ngự Hàm cùng Cố Miểu nằm ở giữa, Hề Hề và Mộc Nhược Na nằm hai bên, hai nhóc tì hạnh phúc nằm lăn qua lăn lại.
Hề Hề lột vỏ trái cây đút cho hai bánh bao nhỏ ăn, Mộc Nhược Na thấy vậy liền ồn ào: “Này, này, cậu chăm con trai rồi thì cũng lột cho tôi với!”
“Cậu tự lột đi.” Hề Hề trả lời không chút khách khí: “Tôi chỉ lột cho hai đứa nhóc thôi.”
Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu lập tức kiêu ngạo ưỡn ngực!
Thấy không, có mommy là sẽ được như vậy đó!
Mộc Nhược Na cố ý bắt chước bộ dáng nhõng nhẽo tủi thân của hai bánh bao nhỏ, cô lăn qua lăn lại trên thảm với điệu bộ đáng thương, tức khắc chọc cười mọi người.
Phải nói một câu rằng, tiểu thư ngực cúp G này, cậu lớn thế này rồi mà bắt chước hai đứa bé để làm nũng có thật sự ổn không đây?
Hề Hề bất đắc dĩ cười cười, cuối cùng đành lột trái cây cho Mộc Nhược Na, lúc này Mộc Nhược Na mới cao hứng thôi nhõng nhẽo.
Cố Miểu chỉ tay lên trời nói với Hề Hề: “Mommy, chòm sao Gấu Lớn và chòm sao Gấu Nhỏ (*) có phải là mẹ con không ạ?”
Hề Hề ngước lên bầu trời đầy sao, nhìn nhìn một chút rồi trả lời: “Đúng vậy, truyền thuyết kể lại thì đó chính hai mẹ con, bởi vì đã xúc phạm đến thần linh nên cả hai phải vĩnh viễn ở mãi trên bầu trời mà không được trở về hạ giới.”
Cố Miểu đột nhiên nhìn Hề Hề rất nghiêm túc, nói: “Mommy, con cam đoan với mommy, cả đời này sẽ không ai có thể xúc phạm tổn thương tới mommy! Chúng ta nhất định sẽ không như chòm sao Gấu Lớn và Gấu Nhỏ!”
Doãn Ngự Hàm vốn đang chơi đùa, nghe vậy thì sắc mặt trở nên ngưng trọng, sau đó gật gật đầu, cũng không nói gì thêm.
“Sao lại tự nhiên nghiêm túc đến vậy?” Hề Hề nghe lời Cố Miểu nói, tức thì đáy lòng cô cảm thấy ấm áp, dịu dàng đưa tay xoa xoa đầu cậu bé, vuốt ve mái tóc nâu thẫm hơi xoăn xoăn.
Doãn Ngự Hàm cùng Cố Miểu liếc nhìn nhau, nếu tính toán không sai thì chút nữa đây sẽ có chuyện phiền phức xảy ra.
Doãn Ngự Hàm không muốn biết Hề Hề biết quá nhiều sinh lo lắng, cậu nhóc bò tới ôm cánh tay cô, nhỏ giọng nói: “Mommy, mặc kệ chuyện gì xảy ra thì mommy phải tin tưởng bọn con nhé, được không?”
“Được.” Hề Hề căn bản là không suy nghĩ nhiều, ôn nhu nói: “Sẽ luôn tin tưởng hai con mà.”
Tại căn nhà kế bên, Doãn Tư Thần đang đứng ở ban công ngắm sao, chỉ là khoảng cách giữa hai căn nhà khá xa nên mọi người không nhìn thấy nhau.
Tiểu A vẫn luôn túc trực bên cạnh, chờ tin tức.
Không lâu sau, có người yên lặng bước vào, thấp giọng nói vào tai Tiểu A một câu.
Tiểu A lập tức bẩm báo: “Chủ tịch, bọn chúng quả nhiên sẽ động thủ.”
(*) Câu chuyện về chòm sao Gấu Lớn và Gấu nhỏ.
Chòm sao Gấu Lớn (tiếng Hán là Đại Hùng 大熊, tiếng La Tinh là Ursa Major), chòm sao này là một trong những chòm sao nổi tiếng nhất, không những bởi độ sáng của các ngôi sao thành viên, mà còn bởi huyền thoại Hy Lạp lý thú về chòm sao này, chòm sao này còn tên gọi khác là Big Dipper (môi múc nước lớn). Chòm sao Gấu Lớn có 7 ngôi sao có độ sáng gần như đồng đều nhau, trong thiên văn học Trung Quốc gọi 7 ngôi sao sáng nhất này là sao Bắc Đẩu.
Chòm sao Gấu Nhỏ (tiếng Hán là Tiểu Hùng 小熊, tiếng La Tinh là Ursa Minor). Giống như chòm sao Gấu Lớn, những nhóm ngôi sao chính trong chòm sao Gấu Nhỏ cũng có hình dạng của một cái gáo hoặc môi múc nước, do đó mà có tên gọi khác là Little Dipper (môi múc nước nhỏ).
Truyền thuyết kể rằng đây chính là hai mẹ con. Năm xưa, Jupiter (vua của các vị thần) rất yêu một nữ thần tên là Callisto. Để cứu Callisto khỏi cơn ghen tuông ghê gớm của vợ mình là nữ thần Juno, Jupiter phải biến Callisto thành một chú gấu. Nhưng định mệnh trớ trêu, con trai của Callisto không biết điều ấy, và cậu đã giết nhầm mẹ mình. Vì thế, Jupiter quyết định đưa hai mẹ con Callisto lên trời và cho hai người ở cạnh nhau mãi mãi.
Juno thấy hai mẹ con Callisto đều được lên trời, lòng ghen tuông càng như lửa đổ thêm dầu, bà vội đến nhờ anh trai của mình là thần biển Neptune giúp đỡ, vĩnh viễn không cho mẹ con Callisto xuống biển uống nước. Do đó, hai mẹ con gấu mãi mãi chạy vòng trên bầu trời bắc cực, không bao giờ được lặn xuống biển (tức dưới đường chân trời).