Chương 952
Chắc hẳn, gia đình của Nhất Nhiễm cũng thuận theo lòng tự tôn của anh ta, bởi thế nên đã giả vờ như chẳng hiểu, chẳng biết gì, để anh ta phụ trách chuyện này?
Nói thẳng ra thì là, phía đối tác hoàn toàn không hề bận tâm đến dây chuyền sản xuất này, thứ họ muốn chỉ đơn giản là bỏ tiền để mua lại niềm vui cho anh ta.
Dù sao, cũng chỉ còn hai năm nữa.
Những anh chị em khác, ắt cũng chẳng buồn tranh đoạt gì với anh ta, một kẻ đã đến ngưỡng cửa cái chết.
Dù gì cũng đâu có gì đáng để tranh.
Thế thôi chi bằng làm người tốt cho trót luôn vậy, để anh ta trước khi chết có thể thật vui vẻ.
Đã nghĩ thông suốt chuyện này, Vân Mạc Dung cảm thấy chính mình lại càng thương cảm cho Nhất Nhiễm hơn.
Vân Mạc Dung bấy giờ mới hồi âm với người quản lý:
“Vậy thì, mười giờ sáng ngày mai, hẹn gặp tại phòng họp tổng công ty đi.”
Ngày hôm sau, Vân Mạc Dung đến công ty từ sớm.
Có Vân Mạc Dung ở đây, công ty Danny rốt cuộc không hề có rối loạn gì thêm. Thậm chí nhân viên còn dư sức lực để phiếm chuyện, thở than về mấy ông sếp vô trách nhiệm của mình nữa…
Mười giờ sáng, Nhất Nhiễm đúng giờ có mặt tại trụ sở chính công ty Danny.
Có điều, lần này anh ta không tới một mình mà có thêm bốn vị trợ lý đi theo. Bốn vị trợ lý ắt hẳn cũng vừa mới đến thôi, trên mặt họ không giấu được vẻ phong trần mệt mỏi.
“Thực sự rất xin lỗi, cũng bởi vì chúng tôi mà khiến thời gian hẹn gặp của chúng ta bị trì hoãn đến tận giờ. Mong cô có thể chấp nhận lời xin lỗi của tôi.”
Nhất Nhiễm vận một bộ suit đen, khiến làn da anh ta càng trắng bệch ra, trông cứ như chỉ một ngọn gió cũng đủ quật ngã anh ta rồi vậy.
Nhóm thư ký của Danny nói chuyện rất thận trọng, chỉ sợ nếu họ mà lớn giọng một chút họ sẽ dọa vị khách quý này giật mình rồi ngất xỉu tại chỗ:
“Không sao đâu ạ, Phó Tổng giám đốc Dung rất dễ tính. Cô ấy đã dặn dò chúng tôi truyền lời với anh rằng hãy chờ ở đây, chốc nữa cô ấy sẽ đến ạ.”
Đúng thế, hiện giờ thì Vân Mạc Dung đã là Phó Tổng giám đốc kiêm chức CFO rồi.
“Vất vả cho cô ấy rồi.”
Nhất Nhiễm gật đầu, mở lời thăm hỏi một cách lễ độ, khiến mặt của một cô thư ký đỏ ưng ửng, lén lút ngắm nhìn.
Người đàn ông này thật sự điển trai lắm luôn!
Nhưng mà tiếc thật đấy, trông bệnh trạng, thoi thóp, nhìn qua hẳn sống cũng không được lâu.
Nhưng mà cũng chính dáng vẻ bệnh tật này lại càng lay động lòng người đó mà!
Cô thư ký này đặt ly trà dưỡng sinh xuống bàn, rời đi trong nỗi lưu luyến.
Chưa đầy năm phút, ngoài cửa đã vang vọng tiếng giày cao gót lộp cộp trên sàn, sau đấy, âm thanh của Vân Mạc Dung truyền đến:
“Xin lỗi, đã để anh đợi lâu. Tôi vừa kết thúc một cuộc họp xong.”
Giọng nói của Vân Mạc Dung đến trước, bóng dáng người nói mới đến sau, nụ cười đang hiển hiện trên gương mặt của Nhất Nhiễm sượng ngay lại, đôi mắt cũng dần dần trừng lớn. Sau đó lại nhìn trái nhìn phải, sau cùng mới hướng ánh nhìn về lại trên khuôn mặt Vân Mạc Dung.