Chương 1790
Lý Tư càng gây rắc rối thì Hùng Hùng càng quá đáng.
Các tiêu đề giải trí những ngày này về cơ bản đều bị bọn họ bao trọn.
Các ngôi sao khác có dính phải scandal gì thì cũng có thể bị dập tắt bởi chuyện của họ, gần đây làng giải trí đã chìm trong sóng gió, không nhắc đến thì thích hợp hơn.
“Tôi còn tưởng Hùng Hùng đối với em…” Tống Sĩ Triết chưa nói xong thì đã cắn chặt lưỡi mình. Chuyện gì đã xảy ra với anh ta vậy? Trước giờ anh ta chưa bao giờ như thế này, sao đến khi gặp Dư Khiết thì lại như biến thành một người khác?
Trước đây anh ta là người rất cởi mở, sao bây giờ lại thành một hũ dấm thế này?
Ban đầu Dư Khiết không hiểu, thấy đột nhiên mặt Tống Sĩ Triết đỏ bừng mới mơ hồ đoán được, cô bỗng cười nói: “Chắc anh không nghĩ tôi sẽ thích một đứa trẻ như Hùng Hùng chứ?”
Tống Sĩ Triết trong lòng vui mừng khôn xiết, nhưng vẻ mặt lại giả bộ lãnh đạm: “Không phải, tôi chỉ là…”
“Tôi không thích.” Dư Khiết tiếp tục: “Tôi không có thời gian để dỗ trẻ con chơi trò chơi gia đình. Nếu tôi muốn kết hôn trong tương lai, đối tượng kết hôn của tôi phải là một người rất chín chắn, có cùng quan niệm sống và cùng mục tiêu với tôi. Kiểu con nít đó không phù hợp với tôi.”
Niềm vui trong lòng Tống Sĩ Triết càng ngày càng lớn, lớn đến nỗi gần như tràn khỏi anh ta, anh ta cố gắng hết sức để che giấu nụ cười nơi khóe miệng.
Làm sao đây?
Anh ta dường như càng ngày càng thích Dư Khiết hơn.
Dư Khiết đột nhiên nhìn chằm chằm Tống Sĩ Triết mà hỏi: “Mà này, tại sao mấy ngày trước anh đi nước ngoài mà không nói một lời? Lúc rời đi cũng không thèm chào hỏi?”
Tống Sĩ Triết bỗng thấy miệng đắng lưỡi khô.
Anh ta nên nói như thế nào đây?
Nói anh ta là vì ghen tuông tức giận nên mới đi công tác nước ngoài sao?
Nếu Dư Khiết biết điều này thì chẳng phải sẽ nghĩ là anh ta ngớ ngẩn sao?
Vừa rồi Dư Khiết cũng nói rằng cô không thích đàn ông ngờ nghệch.
Nếu anh ta ngờ nghệch như vậy thì sau này làm sao có thể theo đuổi Dư Khiết?
Tuy nhiên, vấn đề này không phải là không thể thay đổi một chút…
Tống Sĩ Triết khẽ ho một tiếng, giọng nói trầm thấp mang theo chút uể oải, nhẹ nhàng nói: “Nghe nói phong cảnh của đất nước T rất độc đáo, con người ở đó cũng rất lãng mạn. Nên tôi đã nghĩ nhân tiện nhận công việc này liền đi xem xem. Nếu phong cảnh ở đó thực sự tốt, không biết tôi có cơ hội mời em đến để thưởng thức phong cảnh ở đó không?”
Dư Khiết choáng váng.
Dư Khiết gần như nghĩ rằng mình đã nghe nhầm, hoặc là cô đã hiểu sai ý của đối phương.
Anh ta có thực sự có ý đó sao?
Thấy Dư Khiết không trả lời, Tống Sĩ Triết cuối cùng lại trơ trẽn nói: “Tôi sẽ mua nhà ở bên kia, cũng sẽ chọn thương hiệu thiết kế nội thất yêu thích của em. Đến lúc đó chuyện bố trí cụ thể sẽ giao cho em, em thích thế nào thì nó sẽ như thế ấy.”
Đôi mắt của Dư Khiết mở to từng chút một.
Tống Sĩ Triết lần đầu tiên vì ngại ngùng mà lo lắng, anh ta cũng có chút hụt hẫng, thấy Dư Khiết không hề đáp lại, trong mắt anh ta hiện lên một tia lo lắng: “Dư Khiết, ý tôi là gì thì tôi nghĩ là em đã hiểu được rồi đúng không? Đúng vậy, tôi đang tỏ tình với em, tôi muốn em làm bạn gái của tôi, một tình yêu lấy bên nhau đến bạc đầu làm mục tiêu.”