Mục lục
Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 780

Ngũ Hoàng tử nhếch nhếch khóe miệng nói: “Bao nhiêu năm như vậy nhưng phụ hoàng vẫn… Không yên tâm với em và cô.”

Lệnh Hồ Thương quay đầu nhìn phong cảnh ngoài xe ngựa, trên đường người qua kẻ lại, thật náo nhiệt.

Hạ rèm cửa xuống, sự huyên náo bên ngoài xe ngựa nháy mắt bị ngăn cách như một thế giới khác.

Lệnh Hồ Thương không trả lời câu nói của Ngũ Hoàng tử, anh chỉ nhẹ nhàng nói: “Như vậy cũng không có gì xấu.”

Ngũ Hoàng tử tựa lên cái ghế có đệm lót, nói: “Khó lắm mới gặp được em, anh cũng không nói nhảm nữa, anh có thể lấy được thuốc giải cứu cô, em làm giúp anh chuyện này.”

Lệnh Hồ Thương ngước mắt nhìn anh ta: “Anh năm quá coi trọng Thương rồi, Thương nào có bản lĩnh ấy.”

“Vậy sức khỏe của cô thì sao? Em thật sự không để ý sao?” Ngũ Hoàng tử nhướng mày hỏi: “Em biết rõ sức khỏe cô vẫn luôn bất ổn, căn bản chẳng phải bệnh tật gì, mà là phụ hoàng…”

Lệnh Hồ Thương không hề lên tiếng.

“Em có thể suy nghĩ cho kĩ.” Ngũ hoàng tử nói: “Anh vẫn luôn có thành ý. Nghĩ xong rồi thì sai người báo tin cho anh.”

Nói xong, xe ngựa còn chưa dùng nhưng Ngũ Hoàng tử đã mở cửa xe, biến mất trong nháy mắt.

Lệnh Hồ Thương nắm chặt bình thuốc làm từ sứ Thanh Hoa trong tay, đó là thần dược ở chỗ Vân Hầu gia.

Hiện tại, anh chợt không muốn bình thuốc này nữa.

Bị cuốn vào cuộc chiến tranh quyền đoạt vị này cũng không phải là một lựa chọn sáng suốt.

Vân Hầu gia là người thuộc phe của Tam Hoàng tử.

Bình thuốc mà ông ta cho mình chỉ là một phần thuốc giải mà Tam Hoàng tử lấy được từ chỗ ông cậu Hoàng đế kia.

Nhưng bản thân lại bị quy thành người về phe Tam Hoàng tử.

Tự anh có thể giành được loại thuốc này bằng cách khác, đương nhiên có thể giành được nó một cách dễ dàng, không cần dính máu là tốt nhất.

Nhưng thật không ngờ, yến tiệc hôm nay lại là một bữa Hồng Môn Yến.

Càng không thể ngờ, bản thân vẫn luôn hạn chế xuất hiện trước mặt kẻ khác nhưng lại vẫn bị người ta nhớ đến.

Bản thân phải ẩn mình trong phủ công chúa mười tám năm, vẫn luôn tránh xa trung tâm quyền lực trong triều, lại càng ít qua lại với các anh em họ khác.

Vốn muốn yên ổn vượt qua thời kỳ này.

Hiện tại xem ra bọn họ đều đã rục rịch hành động, không đợi được nữa.

Không đợi được nữa…

Lệnh Hồ Thương khẽ than.

Một tiểu đồng bên ngoài xe ngựa không nhịn được nói: “Công tử, giờ cậu muốn quay về phủ công chúa không?”

“Dừng xe.” Giọng nói trầm thấp của Lệnh Hồ Thương vang lên: “Các người về trước đi, một mình tôi đi dạo một lát.”

Tiểu đồng nói: “Nô tài đi theo cậu.”

“Không cần.” Lệnh Hồ Thương chầm chậm xuống xe, thân hình chợt lóe, nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu.

Tiểu đồng đuổi theo mấy bước nhưng không thể đuổi kịp, chỉ có thể đứng lại, dậm chân nói: “Công tử thật là, lại không đợi nô tài.”

Lệnh Hồ Thương tung người nhảy lên, hai tay chắp sau lưng đứng trên một tán cây

Ánh sáng hắt trên người anh ấy khiến mái tóc vàng kim càng thêm chói mắt.

Lệnh Hồ Thương cúi đầu, vừa nhìn xuống thì mặt mày anh khẽ động.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK