Mục lục
Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1956

“Em lịch sự với tôi như vậy sao? Đồ ăn ở trong đó anh nhất định phải ăn.” Doãn Ngự Hàm giơ tay lên vén tóc đuôi ngựa của Mễ Tiểu Anh, anh mỉm cười, quay đầu nói với Khuê Sinh: “Sai người ta mang hộp đồ ăn lên đây, những chuyện này không thể để con gái làm được.”

Khuê Sinh mỉm cười và nói: “Vâng, cậu Doãn, tôi sẽ giúp trợ lí Tiểu Anh một tay.” “Đi thôi.” Doãn Ngự Hàm khiêng chiếc hộp thật dễ dàng, cùng nhau đưa mọi người lên núi.

Đường núi được lát bằng phiến đá, độ cao của tầng thứ nhất không cao nên ai leo lên cũng không cảm thấy mệt mỏi. Hai bên con đường đá trồng đầy những cây anh đào sai trĩu quả. Làn gió nhẹ thổi qua, giống như một chuỗi hạt mã não nhỏ vậy, vẻ đẹp thật đặc biệt.

“Cậu Doãn, cậu Cố, cô Doãn.” Khương Tả dẫn Khương Hữu vội vàng từ trên núi xuống chào hỏi, khách khí lễ phép nói: “Thực xin lỗi, chúng tôi đang ở trên đỉnh núi chuẩn bị dụng cụ đi hái, nên không đi đến cổng núi để tiếp đón mọi người.”

“Không sao.” Doãn Ngự Hàm gật đầu, nói: “Từ chân núi đi bộ cảm thấy rất tốt.” Cố Miểu mỉm cười nắm lấy tay Doãn Nhất Nặc không hề có ý định buông ra, nói: “Mấy năm nay bận rộn với chuyện của công ty thật khó có thể thoải mái như thế này. Tôi vẫn phải cảm ơn anh Khương Tả đã cho chúng tôi một cơ hội tốt như thế này.”

“Đâu có, đâu có, mọi người tới đây chính là phúc khí của ngọn núi này.” Khương Tả cười nói: “Mời mọi người qua chỗ này.” Hai mắt Khương Hữu dán chặt lên người của Doãn Ngự Hàm, muốn nói gì đó, nhưng lại bị Khương Tả lại kéo qua. “Anh làm gì vậy?” Khương Hữu tức giận hỏi: “Tại sao anh lại không cho em chào hỏi Doãn Ngự Hàm?”

“Em không thấy nhiều người đang ở đây sao? Đây là lúc thích hợp để chào hỏi?” Khương Tả nhíu mày: “Hôm nay là thời khắc mấu chốt để hai chúng ta tiến vào phạm vi này một cách thuận lợi. Đừng làm hỏng cơ hội này! Đừng lo lắng nữa, em sẽ có cơ hội ở một mình với anh ấy!” Khương Hữu cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe Khương Tả nói điều này.

Mễ Tiểu Anh đi phía sau, cố ý tách khỏi Doãn Ngự Hàm xa một chút. Dù sao, bây giờ Doãn Nhất Nặc đang đi cùng với Cố Miểu, không cần phải chăm sóc cho cô ấy. Tuy nhiên, Doãn Ngự Hàm dường như biết được ý định của Mễ Tiểu Anh và cố tình đi chậm lại đợi Mễ Tiểu Anh. Doãn Ngự Hàm có đôi chân dài, khi anh đi một bước, thì Mễ Tiểu Anh phải đi hai hoặc ba bước mới đuổi kịp. Vì vậy, Doãn Ngự Hàm cố tình bước đi chậm rãi, Mễ Tiểu Anh phải cúi đầu bước đi. Mễ Tiểu Anh thầm khóc trong lòng. Rất nhiều người ở đây, tất cả đều có chiều cao trên 170, nhưng cô ấy là người duy nhất chỉ có 160cm chứ? Đáng ghét nhất là vẫn có một đôi chân dài đi lại bên cạnh cô là Doãn Ngự Hàm! Anh đi bên cạnh cố tình cười nhạo đôi chân ngắn ngủn của cô đúng không? Nhìn thấy vẻ mặt u ám của Mễ Tiểu Anh, Doãn Ngự Hàm không nhịn được nở một nụ cười.

Cô gái nhỏ mà anh đem lòng yêu làm sao có thể dễ thương như vậy chứ? Doãn Ngự Hàm giơ tay hái một chùm anh đào từ trên cây anh đào đi qua đưa cho Mễ Tiểu Anh: “Cho em.”

“Hả?” Mễ Tiểu Anh nhìn anh đào mà anh đưa tới chóp mũi cô, quay đầu nói: “Không cần đâu, lát nữa lên đỉnh núi tôi sẽ tự mình hái.”

“Tôi thấy em đi bộ quá vất vả, nên tôi sẽ bù đắp cho em trước.” Doãn Ngự Hàm hạ thấp giọng đùa cợt: “Tôi sợ em sẽ mệt quá không đủ sức leo lên đỉnh núi.”

Mễ Tiểu Anh nhìn Doãn Ngự Hàm đầy tức giận.

Cuối cùng, có những biểu hiện khác, thay vì xa lánh như trước đó.

Doãn Ngự Hàm lại đưa quả anh đào cho Mễ Tiểu Anh: “Thay tôi nếm thử mùi vị xem?” Mễ Tiểu Anh vừa nhận lấy vừa hái một quả bỏ vào miệng, một vị ngọt kèm theo một chút chua chua lập tức tràn ngập toàn bộ khoang miệng của cô.

“Ăn ngon không?” Doãn Ngự Hàm cười hỏi. Mễ Tiểu Anh lấp lửng trả lời: “Giống cây này thực sự rất hiếm trên thị trường, năng suất ra quả thấp, lại dễ bị sâu bệnh. Vì vậy, nhiều người trồng trái cây không chịu trồng loại giống này thay vào đó họ đã chọn các giống lai ngoại. Giống đó bề ngoài đẹp hơn nhưng mùi vị thì quả thật không thể ngon hơn giống này. ”

Doãn Ngự Hàm quay đầu lại và nói với Khuê Sinh: “Anh có nghe thấy không? Tôi sẽ ghép một vài cây anh đào giống loại này và trồng chúng trong vườn nhà.” Khuê Sinh mỉm cười và gật đầu: “Đúng vậy, tôi sẽ ra lệnh cho người cấy ghép. Nhưng nếu muốn ăn những quả anh đào mà do mình trồng, e rằng sẽ phải đợi sang năm.” Mễ Tiểu Anh nhanh chóng nói: “Tôi chỉ là tùy tiện nói vậy thôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK