Chương 1635
Tiết Tuyết ngay lập tức nói: “Không có, không có, tôi đang hỏi mợ chủ Doãn cách làm bánh trứng.Tôi nghe nói mợ chủ Doãn nấu ăn rất giỏi và thường nấu nhiều món khác nhau cho trẻ em ở nhà. Tôi cũng rất thích nấu ăn, Vì vậy, mới đến đây để học tập. Luật sư Dư Khiết, nếu cô có chuyện, vậy vài ngày nữa tôi lại đến.”
Tiết Tuyết cười rất ngọt ngào, cư xử khéo léo, dáng vẻ ngoan ngoãn làm người ta không thể nào ghét được.
Cố Hề Hề nhìn thấy ánh mắt đau lòng của Dư Khiết, biết Dư Khiết có chuyện liên quan đến bản thân, vì vậy cô nói với Tiết Tuyết: “Ngày mốt, tôi sẽ về nước. Nếu cô có thời gian, hãy đến thành phố N, đến nhà họ Doãn tìm tôi.”
“Vâng, tôi nhất định sẽ đi.” Tiết Tuyết cười ngọt ngào hơn: “Cô cứ bận việc đi ạ.”
Sau đó, Tiết Tuyết quay người rời đi.
Dư Khiết cứ nhìn bóng lưng Tiết Tuyết, như thể đang suy nghĩ điều gì đó.
Cố Hề Hề nói với Dư Khiết: “Cậu nghĩ gì về người này?”
Dư Khiết biết Cố Hề Hề đang ám chỉ điều gì, vì vậy cô ấy đột nhiên nói: “Cách cư xử của cô ấy rất tốt, giống hệt cậu hồi trẻ.”
Cố Hề Hề cười nhẹ: “Cậu đó, cậu đó.”
“Tôi chỉ nói sự thật thôi.” Dư Khiết lắc đầu nói: “Chỉ là, cô ấy không biết nguyên nhân vì sao khi đó cậu ngoan ngoãn như vậy. Đó là do cuộc sống ép buộc, vì gia đình cậu, bởi vì có quá nhiều quá nhiều thứ, không thể không ép mình ngoan ngoãn.”
Đôi mắt của Cố Hề Hề ngẩn ngơ, cô nghĩ đến gia đình họ Cố và nghĩ đến những người thân khi đó.
Dư Khiết thở dài và nói: “Mình hoàn toàn không hiểu cảm xúc khi đó của cậu, nhưng bây giờ mình có thể hiểu điều đó. Tuy nhiên, mình không biết xấu hổ nói rằng mình quyết đoán hơn cậu.”
Sau đó, Dư Khiết nhìn Cố Hề Hề: “Mợ chủ, không, mình muốn gọi cậu là Hề Hề, mình muốn cậu giúp mình một việc.”
Cố Hề Hề đặt ly rượu trong tay xuống, giơ tay lên mời Dư Khiết ngồi xuống ghế bên cạnh: “Chuyện khiến cậu phải nhờ vả chắc không phải chuyện tầm thường.”
“Đúng vậy.” Dư Khiết thở dài một tiếng: “Mình cũng không còn cách nào khác, mới phải nhờ cậu giúp đỡ. Là thế này, mẹ và bố dượng của mình lại tới tìm mình. Bọn họ nghe đến sự tồn tại của Tiết Tuyết, không cam tâm vị trí mợ chủ nhà họ Mặc rơi vào tay người phụ nữ khác, cho nên lại muốn ép mình làm việc mà mình không muốn. Đương nhiên, mình cũng biết, đó chỉ là cái cớ, mục đích của bọn họ, chẳng qua là muốn có được tài nguyên từ tổng giám đốc Mặc mà thôi. Cho nên mình đã đáp ứng với họ, chính là giúp họ lấy được lợi ích từ hạng mục khu biệt thự Cẩm Hồ của tổng giám đốc Mặc, giúp họ có được quyền tham gia đầu tư, từ đó trở đi, triệt để cắt đứt quan hệ với mẹ ruột của mình, sau đó mình sẽ trả tiền phụng dưỡng luôn một lần, từ đó mình và bà ấy không còn quan hệ gì nữa.”
“Cậu đồng ý rồi sao?” Cố Hề Hề hỏi.
“Đồng ý rồi.” Dư Khiết không thay đổi trả lời: “Bà ấy nóng lòng muốn bán con gái của mình với giá tốt. Tổng số dự án ở khu biệt thự Cẩm Hồ cộng lại, khoản đầu tư là hai mươi tám nghìn tỷ. Nếu gia đình họ Cát muốn tham gia thì ít nhất phải mất một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ phí tham gia. Số tiền này có thể là tất cả tài sản của gia đình họ Cát và thậm chí là phải vay thêm một phần kinh phí. Họ muốn dùng số tiền này để chuyển mình trở thành giai cấp thượng lưu, được nhận một vé vào xã hội thượng lưu.”
“Với khả năng của Tử Hân, không có dự án nào anh ấy đầu tư mà không sinh lời.”
Cố Hề Hề hiểu sự tính toán của nhà họ Cát: “Quả nhiên là bán cậu được giá hời.”
“Đúng vậy, khoản tiền cấp dưỡng gần hai ngàn tỷ, thậm chí ba ngàn tỷ thực sự không hề rẻ.” Dư Khiết tự cười nhạo bản thân: “Ai bảo bà ấy sinh dưỡng mình mười tám năm chứ? Đây là những gì mình nợ bà ấy. Sau giao dịch này, mình coi như đã hoàn toàn báo đáp tình cảm của mình, chỉ là, chuyện này mình cũng chưa thông qua sự đồng ý của tổng giám đốc Mặc, mà đã tự ý quyết định, Hề Hề, mình muốn nhờ cậu nói chuyện giúp mình. Mình hiểu, minh lại lợi dụng cậu như thế này, thật sự không biết xấu hổ. Nhưng bây giờ mình không còn ai có thể nhờ cậy được nữa. Cậu cả Mặc có vẻ là người dễ nói chuyện, nhưng không bao giờ xen vào chuyện của tổng giám đốc Mặc. Còn mình…”