Mục lục
Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1923

“Anh thương lượng với người trong nhà rồi à?” trong đáy lòng Mặc Tử Huyên càng ngày càng lạnh, vì được liên hôn với nhà họ Mặc, đến ở rể ông ta cũng nghĩ ra?

Bà ấy nổi tiếng như vậy sao!

Nóng bỏng vậy sao!

“Mặc kệ trong nhà có đồng ý hay không, chỉ cần em bằng lòng, tôi sẽ nhất định có dũng khí đi đến cuối cùng.” Chu Lập Đức thấy Mặc Tử Huyên không cự tuyệt, liền cảm thấy có hy vọng, tiếp tục nói tiếp: “Nhà tôi có anh cả kế thừa gia nghiệp, có tôi hay không, cũng không có quan trọng! Cho nên bố mẹ tôi sẽ không từ chối đâu! Tử Huyên, tôi biết em rất tốt, sẽ không phụ lòng tôi, sẽ không làm tôi thất vọng đâu, đúng không?”

Mặc Tử Huyên không nhịn được nở nụ cười: “Chuyện này khó nói quá. Khó khăn lắm mới ly hôn được, tôi không muốn nhanh như vậy lại kết hôn, nói không chừng sẽ gặp được chàng trai trẻ hơn đẹp trai hơn thì sao? Nếu là ở rể, tôi vì sao không tìm người trẻ đẹp nhỉ?”

Sắc mặt Chu Lập Đức lập tức thay đổi: “Những thằng nhóc đó thì hiểu cái gì? Làm sao mà tìm được người thân quen như tôi? Tử Huyên, có phải em có mục tiêu rồi? Em muốn chọn ai ở rể nhà họ Mặc?”

Lúc này đồ ăn cũng đã đưa lên, Chu Lập Đức một chút cũng không muốn ăn, liền chằm chằm nhìn Tử Huyên, buộc Mặc Tử Huyên phải trả lời câu hỏi này.

“Chuyện này khó nói quá.” Mặc Tử Huyên cũng không thèm để ý, một bên ăn một bên trả lời nói: “Tóm lại vẫn là cạnh tranh công bằng, không phải sao?”

Chu Lập Đức vội vàng nói: “Tử Huyên! Chúng ta quen biết nhiều năm như vậy rồi, cũng biết rõ tính tình của nhau, những người đó không biết chi tiết, ai biết được họ đang muốn làm gì? Nhà họ Mặc làm ăn lớn, cũng tránh không nổi những nội bộ sâu mọt bên trong!”

Mặc Tử Huyên cười như không cười nhìn Chu Lập Đức.

Chỉ là muốn thử một chút, ông ta nhất định phải gấp gáp như vậy không?

Bà ấy có từng nói, bà nhất định sẽ ly hôn, nhất định lại phải tìm một người khác sao?

“Ông Chu, ông gấp gáp muốn thể hiện lòng trung thành với vợ tôi như vậy, có hỏi qua tôi chưa vậy?” Tiếng Cảnh Dung từ một bên vang lên.

Giây tiếp theo, Cảnh Dung thong dong từ chỗ ngồi bên cạnh đi tới, ngồi xuống cạnh Mặc Tử Huyên, vẻ mặt buồn bã nói: “Tử Huyên, em trêu đùa ông ấy như vậy, thật sự ổn chứ?”

Sắc mặt Chu Lập Đức chợt thay đổi!

Sao Cảnh Dung lại ở chỗ này?

Người nào đó không phải nói giữ chân Cảnh Dung rồi, làm cho ông ta không thể tới được nơi này sao?

Mặc Tử Huyên bình tĩnh nói: “Được rồi, tôi cũng ăn no rồi, tôi đi trước đây. Hai người có chuyện, có thể từ từ nói.”

Nói xong, Mặc Tử Huyên cầm theo túi xách, thong dong rời đi.

“Tử Huyên!” Chu Lập Đức muốn giữ Mặc Tử Huyên lại, nhưng bị Cảnh Dung lập tức ngăn lại.

“Ông Chu, xem ra có một số việc, chúng ta cần phải nói chuyện một chút.” Cảnh Dung sợ Mặc Tử Hân, sợ Doãn Tư Thần, nhưng lại không hề sợ người khác.

Sắc mặt Chu Lập Đức không được ổn cho lắm: “Tôi không có gì để nói với ông cả.”

“Vậy sao? Vậy tôi nói với ông.” Cảnh Dung ngồi xuống vị trí ban nãy của Mặc Tử Huyên, dùng chén rượu Mặc Tử Huyên vừa dùng, uống một ngụm, thong thả ung dung nói: “Đương nhiên ông có thể không cần nói chuyện, chỉ cần ông có thể chịu được kết quả của việc cổ phiếu nhà Chu bị mua lại.”

Lời nói vừa dứt, điện thoại Chu Lập Đức liền vang lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK