Mục lục
Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2150

Trầm Mặc Ca nhìn Diệp Nam Huyền với sắc mặt trắng toát như tờ giấy nằm trên giường bệnh, tâm trạng vô cùng phức tạp.

Đã rất nhiều năm cô chưa nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối này của Diệp Nam Huyền.

Cô vẫn luôn cho rằng trận hỏa hoạn năm đó đã đốt cháy tất cả tình cảm trong trái tim cô, nhưng giây phút này, cô mới nhận ra cô vẫn còn tình cảm với Diệp Nam Huyền.

Diệp Nam Huyền đang hôn mê cực kỳ im lặng, im lặng tơi mức giống như có thể rơi đi bất cứ lúc nào, khiến cô không nhịn được nhớ tới Lạc Lạc.

Từ khi Lạc Lạc sinh ra cho tới bây giờ lúc nào cũng ngủ nhiều hơn thức, giống như Diệp Nam Huyền lúc này vậy.

Đang suy nghĩ, điện thoại của Trầm Mặc Ca lại chuyển tới yêu cầu kết nối video.

Trầm Mặc Ca vội vàng hít sâu vào một hơi, điều chỉnh trạng thái, xong xuôi hết tất cả mới nhận ra là Lạc Lạc gọi tới.

Đây có thể coi như là tâm linh cảm ứng không?

Trầm Mặc Ca cười khổ nhưng lại nhanh tay ấn nút chập nhận.

“Mẹ.”

Giọng nói nhẹ nhàng giống như bàn tay ấm áp của Trầm Lạc Lạc vang lên, nó nhẹ nhàng xoa dịu đau đớn nơi đáy lòng của Trầm Mặc Ca.

“Lạc Lạc vừa dậy sao?”

“Vâng ạ, hôm nay mặt trời ấm áp lắm ạ! Nhưng mẹ ơi, lồng ngực con khó chịu quá! Mẹ đang ở đâu vậy ạ? Mẹ ở trong bệnh viện sao? Mẹ bị bệnh à?”

Những năm qua Trầm Lạc Lạc đều ở trong bệnh viện nên cô bé tự nhiên cực kỳ quen thuộc với bố trí nơi này. Phòng chăm sóc đặc biệt là nơi cô bé thường xuyên đến, bây giờ nhìn thấy Trầm Mặc Ca ở trong đây, cô bé không nhịn được mà trở nên căng thẳng.

Thấy con gái lo lắng như vậy, Trầm Mặc Ca liền vội vàng nói: “Không có, mẹ không có bị bệnh, chỉ là một người bạn bị bệnh, mẹ phải ở trong đây chăm sóc mà thôi.”

“Bạn của mẹ sao? Lạc Lạc biết người đó không ạ? Là nam hay nữ? Mẹ, con có thể nhìn người đó một chút được không ạ?”

Trầm Lạc Lạc không phải là cô bé tò mò, lúc này lại đột nhiên khát vọng nhìn thấy người bạn này.

Trái tim Trầm Mặc Ca đột nhiên siết lại.

“Vì sao Lạc Lạc muốn nhìn người bạn này của mẹ?”

“Con không biết ạ, chỉ là muốn nhìn mà thôi. Mẹ ơi, có được không ạ?”

Đôi môi Trầm Lạc Lạc có chút tái nhợt, giống Diệp Nam Huyền lúc này như đúc.

Trầm Mặc Ca vốn định từ chối, nhưng cuối cùng cô vẫn không nhịn được mà nhẹ nhàng dùng điện thoại quay mặt Diệp Nam Huyền.

Đây vẫn là lần đầu tiên Trầm Lạc Lạc gặp Diệp Nam Huyền, một loại cảm giác kỳ lạ quấn lấy trái tim cô bé khiến cô bé không nhịn được hô lên.

“Mẹ ơi, chú ấy là ai? Sao chú ấy lại giống con như vậy ạ?”‎

Trầm Mặc Ca sớm đã nghĩ tới Trầm Lạc Lạc sẽ hỏi như vậy, dù sao cho dù là Trầm Tử An hay là Trầm Lạc Lạc, gương mặt của bống nó đều cực kỳ giống Diệp Nam Huyền.

Nếu như ba bố con đứng cùng với nhau, dù là ai đi nữa cũng đều sẽ nhận ra bọn họ có huyết thống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK