Chương 1836
Dư Khiết nghe xong đoán ngay Cố Hề Hề đã nói với lễ tân của bọn họ.
Dư Khiết cũng không quấy rầy bọn họ nữa, nói tiếng cảm ơn xong kéo theo hành lý cùng Tống Sĩ Triết đi ra bãi đỗ xe.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa hành lý, Tống Sĩ Triết lái xe quay về.
Lúc đi là một tâm trạng khác, lúc về lại là một tâm trạng khác.
Tống Sĩ Triết trong lúc lái xe, không nhịn được lén nắm lấy ngón tay của Dư Khiết.
“Tập trung lái xe.” Dư Khiết rút ngón tay ra, nhưng Tống Sĩ Triết không có ý buông ra.
“Không sao, anh tính toán hết rồi.” Tống Sĩ Triết không nhịn được ý cười: “Anh cảm thấy có thể cùng em lái xe đi trên đường thế này vô cùng vui sướng.”
Có tình yêu uống nước không cũng no.
Từng giây từng phút Tống Sĩ Triết đều cảm thấy như thế.
Tống Sĩ Triết lái xe rất chậm, vốn dĩ anh ta là con người ổn định, không cần biết là làm việc gì, đều không nhanh không chậm, lái xe cũng vậy.
Xe trên đường về không nhiều, anh ta phải tranh thủ thưởng thức phong cảnh cùng Dư Khiết.
Hai người bọn họ không nói chuyện, chỉ yên lặng ngắm nhìn phong cảnh, cũng có thể cảm thấy thoải mái vui tươi.
Con đường này, Dư Khiết đã đi qua vô số lần, nhưng trước giờ chưa từng có lần nào, khiến cô ấy yên tâm như lần này.
Rõ ràng cùng là một phong cảnh, nhưng cô ấy lại nhìn ra một phong thái khác.
Về đến thành phố N, Tống Sĩ Triết đưa cô ấy về nhà nghỉ ngơi, sau đó bản thân lại không nỡ rời đi.
Dư Khiết vừa đến cửa nhà, thấy Thẩm Khả Khả đang dựa trên bệ cửa, bộ dạng uể oải nhìn cô ấy: “Ủa, luật sư chịu về rồi đó hả?”
Dư Khiết không nhịn được khinh bỉ nhìn Thẩm Khả Khả: “Cậu đến làm gì?”
“Đến hóng hớt nha.” Thẩm Khả Khả theo Dư Khiết đi vào nhà, cởi giày ra thay bằng dép trong nhà hí ha hí hửng đến chỗ sô pha, lười biếng ngồi xuống, nói: “Nói đi, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị. Hai ngày nay hai người đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Dư Khiết rót cho Thẩm Khả Khả cốc nước ép, trả lời: “Không có, còn chưa đến mức đấy được.”
“Chẹp.” Thẩm Khả Khả nói: “Cậu vốn là người chú trọng hiệu suất. Thời gian hai ngày không phát sinh ra chuyện gì, thật đáng tiếc!”
Dư Khiết bật cười: “Làm gì có khoa trương như cậu nói.”
“Là người vừa tiễn cậu về nhà?” Độ hóng hớt của Thẩm Khả Khả hoạt động hết công suất: “Có vẻ không tệ! Tranh thủ ăn anh ta đi!”
“Này, Thẩm Khả Khả! Cậu mới bao nhiêu tuổi hả?” Biểu cảm Dư Khiết như vừa gặp quỷ nhìn Thẩm Khả Khả: “Tuổi còn trẻ, não cậu toàn chứa phế liệu màu vàng à!”
Thẩm Khả Khả tiếp lời: “Mình hơn hai mấy sắp tới ba mươi rồi đấy được không? Mình chỉ đang nghĩ cho cậu thôi. Một người đàn ông tốt như thế, không sớm ăn vào bụng, cậu yên tâm được sao? Mình nói cho cậu biết, điều kiện của anh ta như thế, người theo đuổi anh ta không hề ít đâu.”
“Điều kiện của mình cũng không tồi.” Dư Khiết không phục nói lại.
“Nhưng chẳng có ai theo đuổi cậu.”” Thẩm Khả Khả đâm trúng tim đen.