Chương 960
“Tôi biết.” Vân Mạc Dung nhanh chóng đi vào phòng ngủ của quý ngài Nhất Nhiễm, nhìn thấy làn da vốn đã tái nhợt của anh ta lúc này càng như trong suốt, nhìn thấy rõ mạch máu, yếu ớt đến mức làm người đau lòng không thôi.
Vân Mạc Dung xoay người đi mở ngăn kéo, tìm được giấy khám sức khỏe, giao cho người đầu nói: “Mau đưa anh ấy đi bệnh viện đi!”
“Cô Vân, cô đi cùng chúng tôi đi, chúng tôi căn bản không biết nên làm thế nào!” Người giúp việc kia xin Vân Mạc Dung giúp đỡ: “Cô và quý ngài Nhất Nhiễm là bạn đúng không? Anh ấy bị bệnh, mong cô giúp đỡ! Anh ấy rất đáng thương! Cơ thể anh ấy yếu như vậy mà ngay cả một người bạn cũng không có, bị bệnh cũng không có ai đến nhìn một cái.”
“Chỉ là…” Vân Mạc Dung do dự, tính toán thời gian, có lẽ Tưởng Dật Hải đã đến nơi rồi?
Nếu không thì gọi điện thoại cho Tưởng Dật Hải trước, nói với anh ấy một tiếng, để anh chờ mình một lát.
Vân Mạc Dung vừa lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi điện thoại cho Tưởng Dật Hải, chợt nghe thấy người giúp việc kia thét lên một tiếng: “A a a, không ổn rồi, anh ấy chảy máu!”
Vân Mạc Dung nhìn về phía người đang nằm trên giường, nhìn thấy một hàng máu chảy ra từ mũi Nhất Nhiễm.
Vân Mạc Dung không kịp gọi điện thoại cho Tưởng Dật Hải, chỉ vội ném điện thoại vào túi rồi chỉ huy người giúp việc nâng người lên: “Nhanh, đưa anh ấy lên xe tôi! Cẩn thận chút, đừng đụng vào đâu!”
Vân Mạc Dung vội vàng đưa quý ngài Nhất Nhiễm đến bệnh viện, cô ấy để quên túi ở ghế phụ, chỉ biết nhanh chóng đỡ quý ngài Nhất Nhiễm vào bệnh viện.
Sau khi Vân Mạc Dung rời đi không lâu, điện thoại để trong túi đặt trên ghế ngồi đổ chuông.
Điện thoại đổ chuông rất lâu nhưng không có ai nghe nên tự động tắt máy.
Vân Mạc Dung cũng xem như khách quen của bệnh viện này, cho nên khi đến, bác sĩ bèn xem bệnh án đầu tiên, đọc xong bệnh án thì không cần khám, trực tiếp gắn ống truyền dịch.
Các y tá đều quen thuộc với các loại thuốc của quý ngài Nhất Nhiễm, vì vậy họ nhanh tay lấy cho anh ta một vài loại thuốc.
Dịch truyền từng chút từng chút theo đường ống đi vào cơ thể anh ta.
Khuôn mặt vốn đang tràn đầy đau đớn của Nhất Nhiễm lúc này cũng dần trở lại bình thường từ sau khi được truyền dịch, chỉ là vẫn chưa tỉnh lại.
“Không phải hôm qua đã đi phúc tra à? Sao hôm nay còn thế này?” Vân Mạc Dung hỏi bác sĩ.
Bác sĩ nhìn bản ghi chép bệnh ánh ngày hôm nay, thở dài một tiếng, nói với Vân Mạc Dung: “Cơ thể người bạn này của cô, tái khám hay không cũng không khác nhau. Cô cũng biết cơ thể anh ta bị tàn phá thành thế này, dù có ở lại bệnh viện mỗi ngày cũng sẽ thường xuyên phát bệnh.”
“Bác sĩ, vậy anh ấy còn sống được bao lâu nữa?” Vân Mạc Dung hỏi.
“Nếu vui vẻ lạc quan thì còn một năm rưỡi, nếu bi quan tiêu cực thì có thể chỉ còn nửa năm.” Bác sĩ buông bút, nhìn thẳng Vân Mạc Dung: “Không biết giai đoạn trước anh ta làm gì, sinh mệnh lực gần như cạn kiệt. Cho nên đáng lý anh ta có thể bình an sống đến ba mươi tuổi, bây giờ xem ra… Thừa dịp anh ta còn có thế ăn uống hoạt động, để anh ta làm những gì anh ta muốn đi.”
Bác sĩ nói xong câu đó bèn dẫn người rời khỏi phòng bệnh.
Vân Mạc Dung lại giống như bị tạt nước lạnh vào người ngay giữa mùa hè.
Không đến nữa năm?
Vân Mạc Dung lập tức nhớ tới một nằm mình sắp chết kia, nửa năm cuối cùng, cuộc sống của cô ấy gần như chỉ trôi qua trên giường bệnh.