Chương 1900
Cố Hề Hề không nhịn được bật cười, nói: “Được rồi được rồi, tớ đã nói suy luận của Tư Thần với cậu, coi như cũng đã tâm sự xong, không làm phiền hai người nghỉ ngơi nữa.”
“Mặc kệ anh ấy.” Mặc Tử Huyên thoa kem dưỡng da xong, nói: “Chúng ta cứ nói chuyện của chúng ta.”
Giọng nói của Cảnh Dung ở đằng sau càng trở nên uỷ khuất hơn: “Bà xã~”
Cố Hề Hề nói: “Được rồi được rồi, Tư Thần cũng bảo tớ đi nghỉ ngơi, không nói với cậu nữa, cúp đây!”
Sau khi kết thúc video call, Mặc Tử Huyên mới quay đầu nhìn Cảnh Dung: “Bây giờ chúng ta đang chiến tranh lạnh, em và anh ngủ chung một phòng là sao?”
“Đã nói là giả mà.” Cảnh Dung bất lực dựa vào cửa, nói: “Những lời Hề Hề vừa nói với em anh cũng đã nghe rồi. Anh cũng nghĩ là có khả năng có người đang báo thù nhà họ Cảnh. Nhưng mà anh và Đại Nhĩ chỉ là gặp dịp thì chơi, em và tên Châu Lập Đức kia thì…”
“Sao? Chỉ có anh được phép gặp dịp thì chơi? Còn em thì không được phép gặp dịp thì chơi?” Mặc Tử Huyên đứng lên, đẩy Mặc Dung ra bên ngoài: “Trước khi mọi việc được làm rõ thì anh cứ ngủ một mình đi! Em vì nhà họ Cảnh bọn anh mà tai bay vạ gió, bây giờ còn không để em tức giận nữa sao?”
“Này này này…” Cảnh Dung bị đẩy ra khỏi cửa, nhìn cánh cửa bị đóng lại, bất lực than một tiếng.
Đây là chuyện gì thế này!
Cảnh Dung cụp mắt, che đi sự lạnh lùng dưới đáy mắt.
Mặc kệ bà Merlot kia có thể là người thao túng phía sau hay không, Cảnh Dung anh ta cũng sẽ không chịu thiệt không như vậy đâu!
Ánh mắt Cảnh Dung chuyển động, xoay người đi tìm Cảnh Lân.
Ngày hôm sau, Doãn Tư Thần gọi cho Mặc Tử Hân một cuộc điện thoại: “Về việc của em gái anh, anh cũng thật bình tĩnh đấy nhỉ.”
Mặc Tử Hân cười nhẹ: “Chỉ như một tên hề chẳng có sức ảnh hưởng gì.”
Giọng Doãn Tư Thần mang theo ý cười nói: “Nói cũng đúng. Nghe nói gần đây đại công tước Cooper đang đứng ở đầu ngọn gió, sản nghiệp dưới trướng ông ta cũng không ít.”
Ngón tay của Mặc Tử Hân đang ký lên tài liệu đột nhiên ngừng lại, buông bút xuống mới mở miệng nói: “Anh muốn nói gì?”
“Cô chủ của nhà họ Mặc làm sao có thể để bị người khác ức hiếp như vậy được.” Doãn Tư Thần cười đầy hàm ý: “Tôi tin rằng tổng giám đốc Mặc cũng sẽ không mở to mắt nhìn em gái mình bị ức hiếp đâu nhỉ. Vậy nên, có muốn bắt tay với tôi không?”
“Bắt tay với anh?” Đôi con ngươi màu lam nhạt của Mặc Tử Hân loé lên chút ý cười: “Anh lại ngứa tay rồi đúng không? Sao? Nhìn trúng đại công tước Cooper rồi à?”
Doãn Tư Thần thoải mái cười một tiếng, thẳng thắn thừa nhận: “Nếu hai chúng ta bắt tay với nhau thì trong vòng một tháng là có thể nuốt trọn toàn bộ sản nghiệp của ông ta. Có muốn cùng chơi không?”
Mặc Tử Hân bất lực nói: “Tổng giám đốc Doãn anh cũng thật là… sự sắc bén không hề giảm so với năm đó nhỉ! Anh có kế hoạch gì?”
“Mấy hôm nữa tôi sẽ qua bên đó một chuyến với danh nghĩa là đi khảo sát đầu tư. Trên thực tế thì…” Giọng nói của Doãn Tư Thần mang theo chút ngang ngược: “Tôi nhìn trúng thị trường bên đó, mà muốn làm thì phải độc quyền. Chỉ cần tóm gọn đại công tước Cooper thì sẽ có thể trực tiếp làm lũng đoạn thị trường bên đó. Còn về mạng lưới quan hệ sau lưng thì không cần lo lắng, tôi đã sắp xếp xong cả rồi.”
Mặc Tử Hân nói: “Anh cũng đã chuẩn bị cả rồi, tôi còn có thể nói gì nữa chứ. Vậy thì tôi cảm ơn tổng giám đốc Doãn đã trút giận cho em gái tôi trước! Lần hợp tác này, anh sáu, tôi bốn.”
“Thành giao!” Doãn Tư Thần cười nhẹ một tiếng: “Nể mặt một phần mà tôi nhiều hơn anh, tôi sẽ ra trận trước.”
Sau khi cúp điện thoại, Mặc Tử Hân cạn lời lắc lắc đầu.