Mục lục
Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1986

“Con thừa nhận con rất ích kỷ, nhưng con không nghĩ ra biện pháp khác tốt hơn. Chỉ có thể thừa dịp tình cảm của Doãn thiếu đối với con còn chưa quá sâu sắc, giải quyết dứt khoát, lưu loát giải quyết hết. Thật xin lỗi, con không biết là, kết quả con xử lý sẽ mang đến hậu quả đáng sợ như vậy.” Mễ Tiểu Anh dùng sức nắm tay, nhẫn nhịn một hồi, cuối cùng vẫn không nhịn được, mở miệng hỏi: “Doãn thiếu ngài ấy… vẫn tốt chứ ạ?”

Bà Mễ than nhẹ một tiếng: “Làm sao lại tốt được? Sau khi con đi, cậu ấy liền tỉnh. Một mực không ăn không uống, hai ngày sau, mới được bà chủ khuyến răn. Từ đó về sau, cậu chủ rất ít cười. Mặt ngoài nhìn như không có gì khác biệt, thế nhưng mọi người đều biết, cậu ấy bị con làm tổn thương, tổn thương sâu sắc. Tiểu Anh, vì sao con không từ chối sớm một chút chứ? Nếu con từ chối từ bốn năm trước, có lẽ tình huống sẽ tốt hơn nhiều.”

Đáy lòng Mễ Tiểu Anh cực kỳ khổ sở.

Nghe thấy Doãn Ngự Hàm biến thành thế này, cô còn đau đớn hơn mình bị thương.

Thế nhưng, cô còn có thể làm gì được nữa đây?

“Con xin lỗi.” Cô nghe thấy giọng nói của mình mang theo trống rỗng, mang theo tuyệt vọng.

“Đây đã là lựa chọn của con, mọi người tôn trọng quyết định của con.” Bà Mễ mở miệng nói: “Tiểu Anh, con phải nhớ kỹ. Con người không thể phạm sai lầm quá nhiều. Con đã sai một lần, không thể lại sai lần thứ hai được nữa!”

“Vâng.” móng tay Mễ Tiểu Anh bấm sâu vào trong lòng bàn tay, cố gắng không để tâm tình của mình có bất kỳ biến đổi nào.

Cô phải nhẫn, nhất định phải nhẫn.

Bà Mễ không nhịn được lại mở miệng nói: “Nếu như con có gì tủi thân, con có thể nói cho mẹ…”

“Không có đâu mẹ.” Mễ Tiểu Anh từ chối: “Con không có gì tủi thân cả. Chuyện lần này đều là lỗi của con. Con đã nhận thức được sâu sắc sai lầm của mình, con cam đoan sẽ không còn tái phạm nữa!”

Bà Mễ không biết nên nói gì cho phải, chỉ có thể gật đầu: “Vậy thì tốt, con hãy chuộc tội cho tốt đi.”

Tuyệt đối không thể xuất hiện trước mặt cậu chủ quấy rầy cuộc sống của anh được nữa.

Cô không thể ích kỷ như vậy.

Cô phải buông tha cho cậu chủ, cũng buông tha chính mình.

“Con biết.” Mễ Tiểu Anh cắn bờ môi, ép nước mắt trong hốc mắt trở về.

Cô bày ra dáng vẻ nhẹ nhõm, nói: “Bây giờ tất cả tâm tư của con đều đặt vào việc cải tạo trang viên. Đây là trang viên của bà chủ, con nhất định phải xây trang viên Lạc Hà thành trang viên đẹp nhất tốt nhất, báo đáp ân tình bà chủ dành cho con.”

Bà Mễ nói: “Con có thể nghĩ như vậy cũng rất tốt. Vậy bên con cần mẹ hỗ trợ không?”

“Có ạ.” Mễ Tiểu Anh nói thật nhanh: “Lần đầu tiên con làm quản gia sơn trang, rất thiếu kinh nghiệm, mời mẹ dạy cho con.”

Bà Mễ vui vẻ nhận lời.

Bà Mễ ở lại chỗ này ròng rã ba ngày.

Ba ngày này, bà Mễ dạy bảo Mễ Tiểu Anh làm một quản gia tiêu chuẩn như thế nào, làm như thế nào để trang viên trở nên thoải mái hơn mỹ quan hơn hợp lý hơn.

Nhằm vào thiết kế của Mễ Tiểu Anh, bà Mễ đưa ra đề nghị của mình, Mễ Tiểu Anh căn cứ tình huống đưa ra sửa chữa nhất định.

Ngày nghỉ của bà Mễ có hạn, không thể mỏi mòn chờ đợi ở chỗ này được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK