Chương 1288
Trái tim sẽ không đập thình thịch chỉ vì mấy câu nói của đối phương, cũng sẽ không cả tin một người chỉ vì mấy lời sám hối của người đó.
Đúng vậy, mâu thuẫn giữa cô và Hirayama Jiro, không phải chỉ mới có gần đây, mà đã tích lũy từ rất lâu, dạo này mới bùng nổ.
Lúc cô tức giận đi tìm Cố Hề Hề tố khổ, thật ra là đã bắt đầu bùng nổ.
Chỉ là Doãn Tư Thần âm thầm thông báo cho Hirayama, Hirayama cùng đi theo lên du thuyền, khiến mâu thuẫn của hai người tạm thời bị đè xuống.
Nhưng những chuyện xảy ra sau đó, đã lập tức phá vỡ phong ấn giữa bọn họ, mâu thuẫn cũng hoàn toàn bộc phát ra vì chuyện của Amy.
Thế nên cô mới tức giận đến vậy, mới suy sụp đến vậy, mới tuyệt vọng đến vậy.
Nói cho cùng, cô và Hirayama Jiro thật sự không phải là người cùng một thế giới.
Nhưng bọn họ vẫn ở bên nhau.
Người ta thường nói mọi người đều có thể thay đổi, cô đã thay đổi, nhưng Hirayama Jiro vẫn không chịu thay đổi.
Chính điều này, đã tạo thành mâu thuẫn giữa hai người.
Mộc Nhược Na hiểu rất rõ, nếu hiện tại hai người không thể giải quyết tốt vấn đề này, như vậy giữa bọn họ sẽ không ngừng xuất hiện tai họa ngầm, chưa nói đến sớm muộn gì hôn nhân của bọn họ sẽ sụp đổ.
Sự tồn tại của Lâm Phong, chỉ là chất xúc tác đẩy nhanh quá trình.
Có lẽ một ngày nào đó, lúc cô gặp được người có tâm hồn hòa hợp với mình, sẽ chính là lúc hôn nhân của bọn họ rạn vỡ.
Thẳng thắn mà nói, Mộc Nhược Na không muốn ly dị, không chỉ vì bọn họ có con chung, mà vì cô không quên được Hirayama Jiro đã từng mặc kệ sống chết đi tìm cô, bảo vệ cô.
Nhưng hôn nhân không chỉ cần dựa vào cảm động là có thể tiếp tục được, hôn nhân cần được quản lý tốt.
Quản lý không tốt, sẽ rất dễ làm mỗi người đi một ngã.
Mộc Nhược Na cực kỳ bình tĩnh, cũng cực kỳ tỉnh táo.
Cô bắt đầu xem xét hiện tại trái tim mình thuộc về Hirayama Jiro bao nhiêu phần trăm.
Trái lo phải nghĩ, cuối cùng Mộc Nhược Na bấm số gọi điện thoại cho Vân Mộ Dung: “Mộ Dung, đã ngủ chưa? Mình muốn nói chuyện với cậu.”
Lúc này Vân Mộ Dung vẫn chưa ngủ, cô ấy để quyển sách dày trong tay xuống, mỉm cười đáp lại: “Chưa đâu, cậu nói đi, mình nghe.”
Bụng của Vân Mộ Dung đã to ra, bởi vì sinh đôi, nên cô ấy sẽ sinh sớm hơn dự kiến.
Tương Dật Hải dịu dàng đưa ly sữa bò nóng tới, quan tâm kẹp bookmark và trang sách đang đọc dở giúp cô ấy, sau đó cất sang bên cạnh.
Vân Mộ Dung che phần loa điện thoại, dùng khẩu hình nói là Mộc Nhược Na với Tương Dật Hải, Tương Dật Hải lập tức hiểu ý, mỉm cười đứng dậy rời đi, nhường lại không gian cho vợ và Mộc Nhược Na.
“Mộ Dung, mình đã nghĩ rất lâu rồi, chỉ có thể tìm cậu nói chuyện thôi.” Trong giọng nói của Mộc Nhược Na thể hiện rõ sự mệt mỏi và buồn bã: “Mình không dám nói với Hề Hề, mình sợ cô ấy suy nghĩ nhiều. Bây giờ Tử Huyên đang ở nước ngoài không về được, có nói với cô ấy, cô ấy cũng không biết tình hình ở đây, cậu là người thông suốt nhất, nên mình chỉ có thể tìm cậu tâm sự.”