Chương 991
“Chị hiểu rồi.” Vân Mạc Dung nhìn thời gian nói: “Được rồi, chị không thể nói thêm với em nữa. Sau hôm nay, chuyện lớn nhất sẽ qua rồi, chị cũng có thể cùng Dật Hải công thành rút lui!”
“Chị cũng phải nhớ để ý đến sức khỏe của mình đấy.” Cố Hề Hề không nhiều lời nữa, chỉ dặn dò Vân Mạc Dung tự chăm sóc bản thân rồi cúp điện thoại. Vân Mạc Dung chưa kịp đứng dậy đã nghe thấy bên ngoài có giọng nói của người phụ nữa nhà họ Vân vang lên.
“Mợ chur Tưởng, mợ nghĩ những vị khách quý này nên sắp xếp làm sao?”
Vân Mạc Dung thở dài, sau đó liền đứng dậy nói: “Tới ngay!”
Bận rộn đến đêm, cuối cùng cũng có người nhà họ Tô đi tới tiếp quản những chuyện trong tay cô, Vân Mạc Dung rốt cuộc có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.
Có người phía trước đến gần Vân Mạc Dung và nói: “Mợ chủ Tưởng, hôm nay cô vất vả rồi!”
Vân Mạc Dung vừa cười vừa nói: “Là việc nên làm mà.”
“Phía trước có một vị khách nói muốn gặp cô, người đó nói là bạn của cô. Anh ta còn nói sau khi cô nhìn thứ này sẽ đến gặp anh ta.” Nói rồi đưa một gói lá trà cho Vân Mạc Dung.
Vân Mạc Dung vươn tay nhận lấy, đặt lên chóp mũi, sắc mặt đột nhiên thay đổi: “Là ai nói anh tới đây? Người kia ở đâu? Ở đâu rồi?”
Người đàn ông lập tức chỉ về một hướng rồi nói: “Ở đằng kia.”
Vân Mạc Dung cầm gói lá trà trong tay xoay người vội vàng đi về phía cửa chính.
Loại trà này rõ ràng giống hệt với loại trà mà cô ấy nhận được vào ngày hôm đó!
Chẳng lẽ nói, cái tên đại tư tế đáng chết kia vậy mà đuổi tới nơi này rồi?
Anh ta định làm gì?
Anh ta bị điên rồi sao?
Cô muốn hỏi anh ta một chút rốt cuộc anh ta muốn cái gì đây!
“Mợ Tưởng?” Người kia sững sờ, không có kịp phản ứng.
“Đi thông báo với Tưởng Dật Hải.” Vân Mạc Dung nói với anh ta: “Nhanh đi thông báo cho anh ấy ra cửa gặp tôi ngay bây giờ! Hôm nay nhất định phải bắt được tên khốn kiếp này!”
“Được được.” Người nọ quay người chạy đi tìm Tưởng Dật Hải.
Vân Mạc Dung không đợi được nữa, đã nhanh chân chạy đến đến cửa chính nhưng thậm chí ngay cả nửa cái bóng người cũng không có phát hiện ra.
Người đâu rồi?
Đi đâu?
“Mạc Dung?” Giọng Nhất Nhiễm từ ngoài cửa vang lên: “Sao em lại ở đây?”
Khi Vân Mạc Dung quay đầu lại, nhìn thấy Nhất Nhiễm đang được người khác đỡ khó khăn bước tới bên này, cô lập tức ngây ngẩn cả người.
“Sao anh lại ở đây?”
“Tôi đặc biệt đến đây để phúng viếng một vị tiền bối.” Sắc mặt Nhất Nhiễm bình tĩnh nhìn cô: “Em cũng vậy sao?”
Vân Mạc Dung nghĩ đến sức ảnh hưởng của Tô Bồi Quân ở nước ngoài. Nhất Nhiễm đến chia buồn cũng không có gì ngạc nhiên, cô ấy gật đầu nói.
“Đúng vậy, nhưng mà Nhất Nhiễm, lúc nãy anh có nhìn thấy người kì lạ nào ở gần đây không?”
“Người kì lạ à?” Nhất Nhiễm nghĩ ngợi cẩn thận một lúc, rồi lập tức giống như vô ý nói: “Có phải là một người đàn ông đầu đội mũ, mặc quần áo giống như lông vũ không? Thật đúng là kỳ lạ, đây là thời trang gì vậy? Thế giới thời trang bắt đầu có xu hướng retro rồi à?”
Hai mắt Vân Mạc Dung sáng lên: “Là anh ta! Anh có thấy anh ta đi đâu không?”