Chương 2124
Hơn nữa, có một viên ngọc như Doãn Ngự Hàm ở trước mắt, cô thật sự không quan tâm đến những người đàn ông khác.
“Không cần đâu.” Mễ Tiểu Anh từ chối nói: “Tôi đi trước đây.”
Nói xong, Mễ Tiểu Anh cầm túi đi ra ngoài.
“Chị Tiểu Mễ, chị đừng lạnh lùng như vậy chứ? Em cũng đâu phải là sâu độc, chị đừng đối xử với em như thế.” Tiểu Cát nhanh chóng đuổi theo: “Em không có ý gì khác. Em chỉ thấy chúng ta là hàng xóm, lại là bạn bè. Hai bên có chuyện gì có thể giúp đỡ lẫn nhau.”
“Nhưng tôi không cần.” Mễ Tiểu Anh đưa tay lên ấn thang máy và nói: “Hơn nữa cậu cũng không giúp được việc của tôi.”
“Chị Tiểu Mễ, chị đừng nói chuyện tuyệt tình như vậy.” Tiểu Mễ cũng nhanh chóng đi vào trong thang máy: “Em thật sự rất ngoan! Em sẽ không gây phiền phức cho chị đâu! Có được không chị?”
Nói xong,Tiểu Cát lại nháy mắt với Mễ Tiểu Anh, thể hiện một thái độ rất đáng yêu.
Mễ Tiểu Anh đã từng gặp rất nhiều người đàn ông ga- lăng, cho dù những người đó thật sự ga-lăng, hoặc giả vờ tỏ ra như vậy nhưng trước mặt cô đều lịch sự giữ ý.
Còn kiểu cố tình làm nũng, giả vờ đáng yêu này của Tiểu Cát cô mới gặp lần đầu.
Tiểu Cát rất hiểu lợi thế của mình. Cậu ta đẹp trai, nổi bật rực rỡ, rất dễ được các chị gái trẻ yêu thích.
Cho dù không thích một số hành động của cậu ta nhưng cũng không quá tức giận.
Bởi vì cậu ta nói thẳng hết mục đích của mình ra, không hề có hành động gì che giấu nên khiến người khác không ghét nổi.
Mễ Tiểu Anh cũng không biết nói gì.
Dù sao những gì Tiểu Cát làm cũng không có chuyện gì chạm đến giới hạn của cô.
Bị Tiểu Cát bám lấy không buông, Mễ Tiểu Anh chỉ có thể nói: “Cậu đi theo tôi cũng được, nhưng không được tùy tiện chen vào hay ăn nói linh tinh, cũng không được đi đâu linh tinh. Cậu hiểu chưa?”
“Vâng, vâng, em nghe lời nhất mà.” Tiểu Cát thấy Mễ Tiểu Anh đồng ý nên vô cùng vui mừng.
Đến bãi đỗ xe, Tiểu Cát chủ động nhận lấy chìa khóa xe, mở cửa xe bên ghế phụ lái của Mễ Tiểu Anh, đưa cho cô một chai nước rồi mới từ từ ngồi vào ghế lái, lái xe ra ngoài.
“Trên xe có định vị, cậu đi theo hướng dẫn là được.” Mễ Tiểu Anh nói.
“Vâng ạ.” Khuôn mặt Tiểu Cát thể hiện rõ sự vui vẻ, sự vui vẻ không thể che giấu được.
Đối diện với một người thẳng thắn như vậy, Mễ Tiểu Anh cũng không biết nên nói gì, cô chỉ biết khẽ lắc đầu.
Từ đường Thuận Giang đến sơn trang Lạc Hà không phải là gần, Tiểu Cát lái xe cũng khá ổn định, cậu ta không vì còn trẻ mà quen kiểu lái nhanh như bay.
“Còn hơn một tiếng nữa mới tới, chị có muốn chợp mắt một lát không?” Tiểu Cát lên tiếng hỏi.
“Không cần, tôi không mệt.” Mễ Tiểu Anh cầm chiếc Ipad, nhân tiện lúc ngồi xe đường dài phân loại các tài liệu cho Doãn Nhất Nặc.
Cho dù là ngày nghỉ nhưng cô cũng không hề được thảnh thơi!
Đây chính là cuộc sống của trợ lý đặc biệt cấp cao.
Tiểu Cát lén nhìn sang Mễ Tiểu Anh, khuôn mặt nghiêm túc xử lý công việc của cô thật sự rất có sức hút, thật sự rất mê người.
Mọi người đều nói dáng vẻ khi tập trung làm việc là dáng vẻ đẹp nhất.