Chương 2145
Tình hình ở đây so với lúc mới thành lập đã tốt hơn nhiều rồi.
Rõ ràng khoảng thời gian này, viện phúc lợi cũng tiến hành xây dựng thêm rất nhiều mới có được quy mô như ngày hôm nay.
Viện trưởng trên danh nghĩa là giới thiệu tình hình viện phúc lợi với Tiểu Cát và Minh Hâm, thực tế là đang báo cáo công việc với Doãn Nhất Nặc.
Doãn Nhất Nặc vừa nghe vừa gật đầu.
Bây giờ viện phúc lợi đã đi vào quỹ đạo, có thể vận hành một cách tốt đẹp rồi.
Mỗi năm tập đoàn tài chính Doãn Thị đều chi một số tiền để duy trì và phát triển viện phúc lợi, hơn nữa bên ngoài cũng có rất nhiều nhà hảo tâm quyên góp tiền nên về cơ bản cũng khá đầy đủ.
Mễ Tiểu Anh thấy người già ở viện phúc lợi không ít, xem ra tuổi cũng không phải là quá lớn, bèn mở miệng nói: “Nếu như có thời gian rảnh rỗi, vẫn có thể khai thác một chút sản nghiệp, đầu tư thêm vào.”
Viện trưởng đáp: “Thật ra chúng tôi cũng tính vậy, chỉ là vẫn luôn không kịp chuẩn bị. Mấy người già ở đây cũng chỉ là những người già không có con cái, nhưng cũng có vài người có tiền lương hưu, bởi vì không muốn sống cùng con cái nên mới tới đây sống những ngày an nhàn. Chúng tôi thống kê một chút thì có vài người già có tay nghề tốt, định một thời gian nữa sẽ thành lập một đội làm sản phẩm để bán ở chợ, trợ cấp thêm kinh phí cho viện. Tất cả người già đều ủng hộ. Con người bận rộn cả đời rồi, giờ sống rảnh rỗi cũng không chịu được.”
Doãn Nhất Nặc và Mễ Tiểu Anh đều gật đầu.
Minh Hâm và Tiểu Cát đứng ở phía sau, Tiểu Cát hạ thấp giọng nói: ‘Nhìn cuộc sống của những người già ở đây kìa, sau này già rồi chắc chắn tôi sẽ không như vậy.”
“Ai già rồi cũng khó coi mà.” Minh Hâm cho rằng Tiểu Cát đang nói vẻ bề ngoài.
“Ý tôi không phải như vậy.” Tiểu Cát mím môi nói: “Tôi không muốn sau này về già gặp phải cảnh khốn cùng. Tôi nhất định sẽ nhân lúc còn trẻ tìm một cô chủ có tiền có quyền , sau đó tích cóp một số tiền, cho dù tương lai có thể tiếp tục hay không, trong tay có tiền thì sẽ không phải sống cuộc sống như vậy. Quá thảm rồi, thật sự quá thảm rồi!”
Tiểu Cát đồng cảm nhìn những người già kia.
Cuộc sống cô đơn tịch mịch này, Tiểu Cát không bao giờ muốn sống.
Minh Hâm nghe Tiểu Cát nói vậy, không biết nên nói gì cho phải.
Chỉ có thể nói, mỗi người có một suy nghĩ khác nhau.
Sau khi tham quan viện phúc lợi xong chính là lúc mọi người bắt đầu làm việc nghĩa.
Doãn Nhất Nặc khỏe mạnh, chủ động xách nước đi tưới ruộng rau.
Mễ Tiểu Anh giúp giặt rũ quần áo và chăn màn.
Máy giặt trong phòng giặt đều hoạt động hết công suất.
Mà hai người đàn ông Minh Hâm và Tiểu Cát đã bị kéo tới nhà ăn, giúp mọi người bê những thùng đồ ăn lớn tới mâm để buổi trưa người già tiện dùng bữa.
Tiết Cát cũng muỗng múc đồ ăn, Minh Hâm thì bắt đầu dọn mâm.
Chỉ trong chốc lát, bàn đã chất đầy đồ ăn.
Giờ cơm trưa tới, mọi người sôi nổi đi tới, xếp hàng vào nhà ăn.