Chương 2137
Tiểu Cát vừa đi, Doãn Nhất Nặc từ bên trong đi ra cười ha ha và nói: “Cậu Tiểu Cát này lần nào cũng có thể cho em mở rộng tầm mắt! Mới có mấy ngày mà cậu ta đã bắt đầu tỏ tình rồi? Người yêu cũ như em vẫn còn ở đây mà!”
“Đúng là không biết nói gì.” Mễ Tiểu Anh im lặng nhìn Doãn Nhất Nặc.
“Cộc cộc cộc.” Bên ngoài lại có người gõ cửa.
Lần này người đến là Minh Hâm.
Minh Hâm lo lắng đứng trước cửa: “Xin lỗi, bạn của tôi đem lại phiền phức cho hai người đúng không? Đó là lỗi của tôi! Tôi vẫn nên chuyển ra ngoài ở thì tốt hơn.”
Doãn Nhất Nặc không hề cho là như vậy, cô nói: “Không liên quan gì tới anh cả.”
Minh Hâm thấp giọng nói: “Con người Tiểu Cát thích đi đường tắt, cậu ta nhìn thấy chị Tiểu Mễ có tiền nên mới… là tôi kết giao bạn bè không thận trọng, đó là lỗi của tôi.”
Doãn Nhất Nặc bảo Minh Hâm vào trong nói chuyện rồi rót cho anh ta một ly nước: “Tần Trọng không tìm anh gây chuyện nữa chứ?”
Minh Hâm đột nhiên im lặng.
“Nếu Tần Trọng vẫn chưa hết ý đồ với cậu thì anh cứ sống ở đây.” Doãn Nhất Nặc bình thản nói: “Tôi cũng không thiếu chút tiền thuê nhà đó của anh.”
Bạn nhỏ Minh Hâm đúng là người vẫn có lương tâm.
Doãn Nhất Nặc không ghét kiểu người như vậy.
Doãn Nhất Nặc giữ Tiểu Cát lại là để xem trò vui nhưng cô thật sự động lòng trắc ẩn với Minh Hâm.
Những chuyện khác không nói tới, gần đây Minh Hâm thật sự rất yên tĩnh.
Không vì quen biết với cô chủ của nhà họ Doãn, dựa vào thân phận của cô để ra ngoài làm chuyện linh tinh.
Vậy nên Doãn Nhất Nặc khá nhẹ tay với Minh Hâm.
Minh Hâm vô cùng xấu hổ: “Vậy tôi thật sự rất cảm ơn.”
“Không có gì, nhiều người cũng vui hơn.” Doãn Nhất Nặc mỉm cười và nói: “Nếu như tầng này chỉ có tôi và một mình chị Tiểu Anh ở thì cũng cô đơn lắm. Nếu bên cạnh có người thì căn phòng trống trải bên đó cũng có thêm hơi ấm.”
Mễ Tiểu Anh cũng nói: “Chúng tôi thật sự không cần chút tiền thuê nhà này. Cậu cứ ở là được, nhà cửa lâu ngày không có người ở cũng xuống cấp dần đi. Coi như chúng tôi thuê cậu đến làm ấm nhà cho chúng tôi, tiền lương chính là tiền thuê nhà.”
Doãn Nhất Nặc gật đầu: “Đúng vậy.”
Minh Hâm lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn hai người, hai người đúng là người tốt.”
Bị Minh Hâm dán thẻ người tốt, Doãn Nhất Nặc và Mễ Tiểu Anh cùng nhìn nhau cười.
Thấy Minh Hâm về, Tiểu Cát vội vàng ra hỏi: “Bọn họ nói những gì rồi?”
Minh Hâm nói: “Tôi nói để tôi đưa tiền thuê nhà nhưng bọn họ không cần. Lại còn nói muốn tôi ở đây để làm ấm nhà cho bọn họ.”
Tiểu Cát thở phào một hơi.
Vừa nãy rõ ràng Minh Hâm còn hùng hổ đi gõ cửa như vậy, Tiểu Cát còn tưởng rằng mình sắp bị đuổi ra ngoài.”