Mục lục
Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1851

Mặc Tử Hân mỉm cười, đôi mắt màu xanh nhạt tràn đấy sức sống thanh xuân bất tận: “Huấn luyện viên nhường cho tôi thôi. Tôi học những cái này cũng chỉ vì để bảo vệ bản thân, không phải để đi liều mạng.”

Huấn luyện viên gật đầu thán phục: “Cậu là người thừa kế của nhà họ Mặc, là một người đảm nhận vị trí chủ nhà, người cần bảo vệ của cậu đương nhiên sẽ rất nhiều. Cậu chỉ cần chăm sóc tốt bản thân là tốt rồi.”

Mặc Tử Hân mỉm cười.

Ở phía xa có một điểm bé nhỏ chạy tới, huấn luyện viên cười nói: “Đó là con gái của tôi, con bé đến tìm tôi rồi!”

“Anh có một đứa con gái lớn như vậy rồi à?” Mặc Tử Hân ngạc nhiên nhìn huấn luyện viên.

“Nói nhảm, tôi đã hơn ba mươi tuổi rồi, đương nhiên là con cái cũng không nhỏ nữa.” Huấn luyện viên cười lớn, sau đó ngồi xổm xuống nghiêng mình đón con gái cưng.

Lý Tư như một chú chim nhỏ lao vào trong lòng ba: “Bố, Tư Tư rất nhwos bố!”

“Tư Tư ngoan.” Huấn luyện viên Lý hôn khuôn mặt bé nhỏ của con gái rồi ôm lên, sau đó nói với Mặc Tử Hân: “Đây chính là công chúa nhỏ của tôi, Lý Tư đến đây, Tư Tư gọi chú đi.”

Lúc Lý Tư nhìn Mặc Tử Hân, trong nhất thời liền ngây người!

Anh trai thật là đẹp quá đi!

Bộ dạng kia so với những tên nhóc ở trong trường học không biết là đẹp hơn bao nhiêu lần.

“Chú đẹp trai như vậy, cháu gọi chú là anh được không?” Lý Tư nghiêng đầu hỏi.

Mặc Từ Hân bật cười: “Chú với ba cháu nói chuyện ngang hàng, cháu nên gọi là chú.”

Lý Tư bĩu môi nói: “Không đâu, muốn gọi là anh, anh anh anh anh anh…”

Huấn luyện viên Lý ngượng ngùng nói: “Đứa con gái này của tôi bị chiều hư rồi, cậu đừng để ý nó nha Tử Hân.”

“Không đâu.” Mặc Tử Hân cười.

“Đợi lát nữa cùng nhau uống một ly?” Huấn luyện viên Lý hỏi.

“Không được.” Mặc Tử Hân giơ cổ tay lên xem giờ, nói: “Cơ thể Vân Nặc không được khỏe, tôi đi thăm cô ấy một chút.”

“Vợ chưa cưới của cậu?” Huấn luyện viên Lý hỏi: “Chị cả nhà họ Vân?”

“Đúng.” Lúc Mặc Tử Hân nhắc đến Vân Nặc, trong ánh mắt tràn đầy sự dịu dàng.

Lý Tư ngơ ngác nhìn đôi mắt đẹp đẽ của anh ta, trong lòng có cảm giác ghen tỵ không tên, nếu như lúc anh ta nhắc đến tên cô cũng có thể dịu dàng như vậy thì tốt biết bao?

Sau đó, Lý Tư lại gặp Mặc Tử Hân mấy lần.

Mỗi lần nhìn thấy anh ta, Lý Tư đều bị sững sờ trước nhan sắc đẹp đẽ rung động này.

Dường như thời gian càng trôi qua, anh ta càng trở nên hấp dẫn hơn.

Năm Lý Tư mười ba tuổi, lúc cô ta gặp lại Mặc Tử Hân lại phát hiện ra anh ta đang ôm bức ảnh của một người trong tay và khóc lóc thảm thiết.

“Anh Tử Hân…” Lý Hân cẩn thận đi qua, ngập ngừng tính giơ tay đặt lên vai của anh ta.

Mặc Tử Hân xoay người ôm lấy Lý Tư: “Vân Nặc của chú đi rồi.”

Chỉ có sáu chữ nhưng lại có thể nói ra hết toàn bộ sự đau lòng của anh ta.

Lý Tư ngây người.

Cô ta không biết phải an ủi anh ta như thế nào, chỉ có thể vụng về vỗ lên vai anh ta hết lần này đến lần khác, dành cho anh ta một sự quan tâm yếu ớt của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK