Chương 1866
“Vâng.” Người giúp việc xoay người rời đi.
Quả nhiên, nhà ông cả nghe thấy những lời này, lập tức quay người mang theo cả nhà lớn nhỏ, đi đến chỗ của bố mình.
Ông cụ Cảnh năm nay cũng đã ngoài tám mươi tuổi.
Ở độ tuổi này, chính là thời gian để tận hưởng niềm vui con cháu, tình thân gia đình.
Vì vậy, khi cả nhà ông cả tới đây, ông cụ Cảnh rất vui mừng.
“Tốt, tốt, tất cả đều đến đây.” Ông cụ Cảnh mỉm cười gật đầu, nói: “Cả nhà em hai của con vừa mới rời đi, các con liền tới rồi.”
“Bố, em hai đã đến rồi sao?” Trên khuôn mặt của ông cả thoáng có một tia cảnh giác: “Thật đúng là kỳ cục, con là anh cả còn chưa tới hỏi thăm bố, sao nó lại tới trước chứ? Bố ơi, bố nên nói với nó, mặc dù nhà chúng ta đang ở nước Y, nhưng dù sao thì nhà ta cũng là dòng dõi lâu đời, phải tuân thủ quy củ cho thật tốt.”
“Đúng vậy, bố ơi, bọn trẻ đều nói nhớ bố, mỗi ngày đều tranh nhau đến đây thăm bố. Nếu không phải sợ bố cảm thấy bọn chúng ồn ào thì bọn chúng đều muốn tới đây ở cùng với bố đấy.” Bà cả duyên dáng đứng lên, nói: “Bọn con còn có tin vui muốn nói cho bố biết, đó là bố sắp lên chức ông cố nội rồi! Nhà thằng ba mới phát hiện ra có thai, bác sĩ nói là song sinh đấy ạ!”
“Tốt, tốt, tốt!” Ông cụ Cảnh càng ngày càng vui vẻ, càng lớn tuổi thì càng thích con cháu thịnh vượng.
Ông cụ Cảnh vung tay lên, ở sau lưng có người mang một cái hộp gấm đi tới.
Ông cụ gật đầu, người giúp việc đưa hộp gấm cho cậu ba nhà ông cả.
“Còn không mau cám ơn ông nội tặng quà.” Trên khóe mắt, đuôi lông mày của mợ cả nhà họ Cảnh hiện lên ý cười, thúc giục con trai mình tiến lên nhận quà: “Ông nội của con vui mừng khi trong nhà có thêm người, các con cũng đừng để ông nội thất vọng đấy!”
“Vâng, thưa ông nội!” Cả đám cháu trai cùng đáp.
Dường như ông cụ Cảnh không nghe thấy mấy lời thăm dò của bọn trẻ, bất kể là hỏi cái gì, ông ấy cũng gật đầu mỉm cười.
Nhà ông cả thấy không thể hỏi được tin tức gì, chỉ có thể nén giận mang theo con cháu nhà mình rời đi.
Đứng ở cổng, ông cả tận tình chỉ bảo các con của mình: “Các con nhớ lần sau phải đến đây thăm ông nội sớm hơn, nhất định không được để nhà chú hai của các con tới trước!”
“Còn phải mau chóng sinh con đẻ cái càng nhanh càng tốt, mặc kệ có phải là con của vợ cả hay không, sinh trước rồi nói sau.” Mợ cả nhà họ Cảnh cũng nhắc nhở con cháu của mình: “Tinh thần của ông cụ càng ngày càng không bằng lúc trước, phải nhanh chóng lấy được tiền, chúng ta mới có thể thở phào nhẹ nhõm được! Nghe nói gần đây thằng nhóc Cảnh Dung gặp rất nhiều cô gái trẻ, không cần nghĩ cũng biết lão phu nhân muốn làm gì.”
“Chú út không dám phản bội thím nhỏ đâu đúng không?” Cậu ba hỏi.
“Ôi, lúc Mặc Tử Huyên ở đây thì tất nhiên sẽ không dám. Hiện tại, Mặc Tử Huyên đã trở về nước rồi, thật là khó nói. Lão phu nhân cũng đang tìm đường chết, lại dám chọc vào cô chủ nhà họ Mặc.” Ông cả chế nhạo: “Nhưng mà bà ta muốn chết thì mới tốt cho chúng ta! Thằng nhóc Cảnh Dung mới chỉ có một đứa con, nhà chúng ta và nhà chú hai của các con là cùng một phe! Đến lúc đó, ông cụ nhất định có khuynh hướng chia đôi tài sản cho hai nhà chúng ta!”
“Vâng, chúng con biết rồi.” Cả đám đồng thanh đáp.
Buổi chiều, Cảnh Dung trở về nhà.
Cũng không ngạc nhiên khi trong nhà có thêm hai cô gái trẻ đẹp.
Cảnh Dung đột nhiên cảm thấy đau đầu, xoay người muốn rời đi.
Anh ta còn chưa kịp quay người thì đã bị mẹ ruột của mình gọi lại: “Con đứng lại đó cho mẹ! Con định đi đâu vậy?”