Chương 1730
Tiền lương một tháng của cô ta, còn phải nuôi gia đình và con cái, bình thường cô ta đều mang cơm hộp đến công ty ăn sáng, còn cơm trưa là công ty miễn phí, chỉ ăn chống đỡ cái đói thôi không nói, cô ta còn muốn gói đây một hộp cơm mang về nhà ăn.
Bây giờ để cô ta trả năm trăm tệ, đây khác gì đang cắt thịt cô ta!
“Cô… cô…” Vẻ mặt của Dương Phi Phi đột nhiên thay đổi, cô ta lắp bắp không nói nên lời.
Dư Khiết hất cằm lên: “Thế nào? Không phải vừa rồi cô nói sẽ chia tiền trả sao? Người khác đều nghe được rõ ràng, đừng nói là cô hối hận muốn đổi ý nha?”
Dương Phi Phi thoáng cái mặt đỏ bừng .
Tiền này muốn trả cũng phải trả, mà không muốn trả cũng phải trả.
Dương Phi Phi nhìn những người khác ý đồ muốn nhờ họ giúp đỡ.
Nhưng những người khác đều cúi đầu không nhìn cô ta, coi như không hề nghe thấy gì.
Bọn họ có thể được coi là đã hiểu rõ.
Người ngu xuẩn như Dương Phi Phi, tốt nhất nên tránh xa, loại đồng đội heo này, chuyên môn tự đào bẫy hố chính mình.
Vì vậy, tất cả mọi người đều không nói gì, tùy ý để mặc Dư Khiết thu thập Dương Phi Phi này.
Dương Phi Phi cuối cùng cũng hiểu rõ, hôm nay cô ta đơn độc chiến đấu, không có một ai hỗ trợ.
Dương Phi Phi vô cùng hận, lấy điện thoại di động ra chuyển tiền cho Dư Khiết.
Ding Dong.
Dư Khiết nhận được tin nhắn chuyển khoản trên điện thoại: Dương Phi Phi đã chuyển 490 tệ cho bạn.
Dư Khiết cười nói: “Bạn học Dương Phi Phi, những gì tôi vừa rồi nói rất rõ ràng, là 492 tệ. Cô còn nợ tôi hai tệ.”
“Chỉ là hai tệ mà cô cũng muốn so đo với tôi sao?” Dương Phi Phi sắc mặt đột nhiên tái xanh: “Sao cô lại keo kiệt như vậy chứ?”
“Đúng vậy, tôi chính là keo kiệt như vậy đấy.” Dư Khiết gật đầu: “Hơn nữa, không chỉ keo kiệt mà tôi còn tính toán rất chi li.”
Vài người xung quanh không nhịn được cười, bắt đầu thấp giọng cười nói.
Dương Phi Phi tức giận đến mức hai mắt đều đỏ bừng lên, nhìn những người khác trong phòng, tức giận lấy điện thoại ra, sau khi chuyển thêm hai tệ cho Dư Khiết, liền cầm lấy túi xách của mình đứng dậy muốn rời đi.
Nhưng cô ta chưa đi được hai bước, lại đột nhiên quay trở lại.
“Vì tôi đã trả tiền cho bữa ăn này nên tôi có đủ tư cách để đóng gói đồ ăn mang về.” Lời nói và việc làm của Dương Phi Phi khiến cho tất cả những người có mặt tại đây phải choáng váng một phen.
“Phục vụ, mang cho tôi một hộp đóng gói. Tôi muốn đóng gói tất cả những món ăn này mang về.” Dương Phi Phi chỉ vào tất cả những món ăn đắt tiền nhất trên bàn và nói: “Tất cả đều phải đóng gói hết.”
Người phục vụ nhìn Dư Khiết.
Dư Khiết gật gật đầu.
Chẳng mấy chốc, những món ăn đó đã được đóng gói xong, lúc này Dương Phi Phi mới cảm thấy trong lòng đỡ đau, cô ta rời đi với một đống đồ đóng gói.
“Dư Khiết, cậu xem cái này…” Một số bạn cùng lớp đều nhìn về phía Dư Khiết.