Chương 835
Không còn là Cố Hề Hề buồn bã trốn trong phòng tắm khóc vì bị bạn phản bội.
Không còn là Cố Hề Hề cần sự bảo vệ của người khác để tồn tại.
Bà của bây giờ đã là mẹ của ba đứa trẻ.
Bà phải mạnh mẽ và dũng cảm hơn bất cứ ai!
Bà muốn trở thành người phụ nữ xứng đáng với Doãn Tư Thần, muốn trở thành niềm tự hào của ông!
Cố Hề Hề lập tức đứng dậy và bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Cố Hề Hề gọi Tiểu A: “Mặc dù nói đi đường buổi đêm không an toàn, nhưng ở lại trong ngôi làng này sẽ chỉ khiến mọi người cảm thấy kinh tởm hơn. Bây giờ hãy đi thu dọn đồ đạc, lát nữa chúng ta sẽ rời đi! Nếu như người trong làng ngăn cản, nên làm thế nào thì sẽ làm như thế!”
Khuôn mặt của Tiểu A bừng sáng, lập tức cúi đầu, cung kính đáp: “Vâng, thiếu phu nhân! Tôi sẽ đi thu xếp!”
Cố Hề Hề lập tức bắt tay thu dọn đóng gói đồ đạc của bà và Doãn Tư Thần.
Bà không thích người khác chạm vào đồ thuộc về hai vợ chồng bà nên tự mình đi thu dọn từng chút một.
Ở bên ngoài, Doãn Tư Thần vừa bước ra i đã nhìn thấy một cô bé xinh đẹp đang đứng ở phía xa, nhìn ông đầy mong ngóng và có chút bất an, thậm chí là sợ hãi.
Có lẽ vẻ ngoài cao quý như thần tiên của Doãn Tư Thần đã mang đến cho cô bé sự dũng cảm tuyệt vời này.
Cô bé bước nhanh tới trước mặt Doãn Tư Thần, ngước mặt nhìn người đàn ông đẹp trai như một vị thần này, rụt rè nói: “Cháu có thể đưa mọi người ra khỏi làng, nhưng cháu có một điều kiện! Đó là đưa cháu đi cùng, rời khỏi nơi này, mãi mãi không bao giờ quay lại!”
“Ồ?” Doãn Tư Thần ngồi trên một chiếc ghế thô sơ, nhưng lại giống như một bậc đế vương ngồi trên một tòa thành: “Tại sao bác phải tin cháu?”
Cô bé cắn môi, người run lên, một lúc sau mới run rẩy nói: “Bởi vì cháu không muốn chết ở nơi này giống như những người khác! Nơi này là địa ngục! Cháu không muốn chết, cháu không muốn sống như vậy, cháu không muốn ăn những thứ ghê tởm đó, cháu không muốn, cháu không muốn! Bác ơi, xin bác hãy cứu cháu! Cháu thật sự không muốn chết!”
Doãn Tư Thần ra hiệu cho Tiểu B đang đứng ở bên cạnh, Tiểu B lập tức đi tới đỡ cô bé ngồi xuống: “Từ từ nói, không cần vội.”
Cô bé cầm lấy cốc nước mà tiểu B đưa cho, ngón tay vẫn còn hơi run, khi uống nước, do run nên nước vị vãi ra ngoài, bắn cả lên mặt.
“Tối nay mọi người cũng nhìn thấy rồi đúng không ạ? Trưởng làng mời mọi người tới ăn cơm nhưng thật ra là có ý xấu. Ông ta để mắt tới vợ của bác, vì vợ bác trẻ đẹp, cơ thể khỏe mạnh nên trưởng làng và những người khác đều muốn giữ mọi người ở lại!” Cô bé cắn môi nói: “Cháu biết, nếu cháu muốn chạy trốn thì chỉ có thể cầu xin mọi người giúp đỡ. Cháu sẽ không để mọi người giúp đỡ cháu một cách vô ích đâu!”
Doãn Tư Thần vẫn có vẻ mặt hờ hững: “Sao cháu biết bác cần cháu giúp? Chỗ bác có rất nhiều người và vũ khí, muốn rời khỏi đây là chuyện dễ như trở bàn tay, không phải sao?”
“Không, không phải vậy!” Cô bé hét lên: “Mọi người vào được đây là vì có người trong làng cho mọi người vào. Nhưng nếu muốn ra ngoài, không có người trong làng dẫn đường, mọi người sẽ bị dồn vào ngõ cụt và không bao giờ rời khỏi đây được nữa.”
“Vậy cháu hãy nói xem, cháu dẫn chúng tôi ra ngoài như thế nào?” Ngón tay mảnh khảnh của Doãn Tư Thần gõ nhẹ lên mặt bàn, ánh mắt sâu thẳm như biển sao tiếp thêm rất nhiều dũng khí cho cô bé.
“Xung quanh làng cháy đã được thiết lập trận pháp, là các trận pháp do tổ tiên của làng bố trí dựa theo một cuốn sách. Chỉ có đi theo trận pháp thì mới có thể ra ngoài được. Nếu không, bác nghĩ tại sao những người phụ nữ trong làng không rời khỏi đây? Đó là bởi vì bọn họ không thể ra ngoài được. Do cháu còn nhỏ nên người trong làng không đề phòng cháu, cho nên cháu mới lén lút đi theo và học được cách rời khỏi đây. Nhưng cháu cũng biết nếu như chỉ có một mình cháu, cho dù có rời khỏi ngôi làng này, cháu cũng không thể sống nổi, thế giới bên ngoài sẽ chỉ đáng sợ hơn mà thôi.”