Chương 881
“Anh.” Doãn Tư Thần tiến lên đón, hai mắt đỏ ngầu của anh hiện ra rõ ràng: “Hoàng Hoàng chắc là biết đường, chúng ta mau đến đó càng sớm càng tốt!”
Tưởng Dật Hải gật đầu, sờ sờ đỉnh đầu Hoàng Hoàng, khẽ nói: “Hoàng Hoàng, con dẫn đường cho chúng ta qua đó thôi!”
Hoàng Hoàng nhảy ra khỏi lòng của Tưởng Dật Hải, nó chạy đến phía trước để chỉ đường cho mọi người.
Nghĩ đến việc sẽ có rất nhiều người tới cứu mẹ, Hoàng Hoàng cảm thấy toàn thân nó như được tiếp thêm sức mạnh!
Hoàng Hoàng lúc chạy được một đoạn thì sẽ dừng lại, chờ đến khi mọi người ở đằng sau theo kịp thì nó sẽ tiếp tục chạy về phía trước.
Dọc đường đi nó đã để lại mùi hương mình, và nó cũng nhớ kỹ vị trí mà mẹ nó đã biến mất ở đâu!
“Chờ một chút!” Khi Doãn Tư Thần nhìn thấy Hoàng Hoàng hỗ trợ nhảy về phía đối diện của một khe nứt, anh đã giơ tay ngăn cản đội ngũ cứu hộ lại.
Tưởng Dật Hải nhìn một cái hang bị nứt ra, rộng gần hai mét.
Nhìn xuống dưới thì không thể dò la được gì.
Nếu như ở đấy chỉ là mặt đất bằng phẳng, chỉ cần một cú nhảy sẽ vượt qua được.
Nhưng nhưng ở trên khe nứt này, không ai có gan lớn như vậy.
Đặc biệt là trong đội còn có một Hirayama Jiro yếu như gà.
Đội tìm kiếm và cứu hộ do Tưởng Dật Hải đưa đến được trang bị thiết bị đầy đủ hơn.
Một lúc sau, ngay phía trên khe nứt của cái hang, mọi người “két két” và tiếng là đã tạm dựng được một cây cầu nhân tạo.
Mộc Nhược Na, Hirayama Jiro và Tưởng Dật Hải đều dễ dàng đi quan được bằng cây cầu đó.
“Chúng tôi cứ tưởng rằng Vân Mạc Dung chỉ đơn giản là bị đi lạc thôi, nhưng không ngờ mọi chuyện lại trở nên phức tạp như vậy.” Mộc Nhược Na thở dài nói, “Vậy nên chúng tôi cũng không mang theo quá nhiều đồ, nếu biết trước thì… haiz, thôi bỏ đi. Không nói nữa.”
Tưởng Dật Hải gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ: “Mấy người các cô cũng chỉ tạm thời đi tìm người, có thể chuẩn bị nhiều đồ như vậy cũng không dễ dàng.”
Xét cho cùng, Hans là một tên cướp biển chứ không phải đội tìm kiếm và cứu hộ, đương nhiên, anh ta cũng không mang theo những thứ này bên mình.
Hơn nữa, nơi đây chỉ là một căn cứ phụ cận, cũng chẳng phải là một đại bản doanh, chỉ là một điểm căn cứ nhỏ.
Sau khi một nhóm người đi qua hang nứt, Mộc Nhược Na đột nhiên đứng hình: “Chờ đã! Vân Mạc Dung cũng là một người phụ nữ yếu đuối. Làm thế nào mà cô ấy vượt qua được cái hang nứt này mà không có các thiết bị khác hỗ trợ chứ?”
Một câu nói khiến cho tất cả mọi người phải dừng lại.
Phải, làm thế nào mà Vân Mạc Dung qua được đây?
Mọi người nhìn Hoàng Hoàng, Hoàng Hoàng có thể nhảy qua, nhưng liệu Vân Mạc Dung có thể nhảy qua như Hoàng Hoàng không?
Hoàng Hoàng khó hiểu nhìn họ, nó chỉ là một con chó, và đương nhiên nó không có cách nào để giải thích cho mọi người hiểu được, vì vậy nó chỉ có thể đi loanh quanh tại chỗ.
“Tìm được người trước đã rồi hẵng bàn sau.” Doãn Tư Thần lo lắng. Mặc dù vậy, anh vẫn trầm giọng nó: “Hoàng Hoàng đã nhảy qua chỗ này rồi, có nghĩa là cô ấy cũng đã qua đó. Không cần biết bằng phương tiện gì, chuyện này chúng ta sẽ nói sau.”
Mộc Nhược Na gật đầu ngay tức thì: “Đúng vậy, trước hết chúng ta nên tìm người thôi!”