“Tử Tiêu, ta chỉ hỏi nàng một câu thôi, nàng có từng thích ta không? Dù chỉ một chút?” Thạc vương run rẩy hỏi.
Vấn đề này, nên trả lời thế nào đây?
Trái tim khi đã trao đi thì không thể nào thu hồi lại được.
Vân Tử Tiếu rơi lệ: “Vấn đề này để kiếp sau của ta trả lời huynh đi!”
Ánh sáng hơi lóe lên, bóng dáng của Thích Quân xuất hiện.
Thích Quân ca ca? Thích Quân ca ca tới đón muội sao?
Muội xin lỗi vì đã để mọi người chờ lâu như vậy.
Tử Tiêu tới đây!
Vân Tử Tiêu chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Bóng tối vô biên cắn nuốt tất cả lý trí và tâm hồn nàng. Mọi thứ đều hỗn độn. Nàng không biết mình ở đâu nữa. Cầu Nại Hà? Hoàng Tuyền sao? Tại sao lại yên tĩnh như vậy? Quá yên tĩnh.
Đúng lúc đó, bên tai vang lên môt giọng nói kinh ngạc, vui mừng: “Tỉnh rồi, tỉnh rồi kìa!”
Vân Tử Tiêu cảm thấy cơ thể mình bị một cái lỗ đen rất lớn hút vào, kéo vào một nơi hỗn độn khác. Đây là đâu vậy?
Vân Tử Tiêu vội vàng muốn biết tình trạng của mình, giãy giụa rồi mở mắt ra!
Tầm nhìn cũng mờ ảo rồi dẫn rõ ràng hơn.
“Đại phu, đại phu! Mau tới đây! Tiểu thư chúng ta tỉnh rồi!” Có người mừng đến rơi cả nước mắt, vội vàng chạy ra ngoài!”
Vân Tử Tiêu sửng sốt một chút rồi hơi động đậy. Thật đau, đây là đâu chứ? Không phải nàng đã chết rồi sao? Tại sao lại cảm thấy đau chứ?
Còn nữa, trước mắt nóc nhà hoa lệ, màn che tinh xảo này là thế nào chứ?
Vân Tử Tiêu muốn ngồi dậy nhưng chỉ cần động một cái, nàng cảm thấy đau đớn khắp người.
Đứng bên cạnh giường có người thấy cô muốn ngồi dậy, lập tức ấn người nàng xuống: “Tiểu thư, không thể được. Cô vừa tỉnh lại phải nghỉ ngơi đã. Cô hãy từ bỏ Tam hoàng tử đi. Ngài ấy không hề. . .”
Tam hoàng tử? Đó là cái quỷ gì thế này?
Vân Tử Tiêu vừa mở miệng cảm thấy cổ họng đau rát, chỉ khẽ nói: “Nước, nước!”
Người đứng bên cạnh giường vội vàng bưng nước qua, giúp Vân Tử Tiêu uống một ngụm.
Lúc này, một nhóm người vội vàng đi vào phòng.
Một người giống đại phu nhanh chóng xem mạch cho nàng: “Sức khỏe của Vân tiểu thư không đáng lo ngại nữa. Chỉ cần tĩnh dưỡng một chút là không sao rồi!”
Một người phụ nữ đưa một thỏi bạc cho đại phu: “Cảm phiền đại phu rồi!”
Vân Tử Tiêu cảm thấy như bị mộng du. Có chuyện gì thế này? Họ Vân thì đúng rồi nhưng nàng chưa bao giờ yếu ớt như vậy.
Huống chi, nàng đã trở thành Thạc vương phi của Đại Thanh rồi mà, sao còn có người gọi nàng là tiểu thư chứ? Đợi đã, đây không phải là triều Thanh. Vân Tử Tiêu đột nhiên giơ tay sờ má mình.
Không đúng, không thể! Nàng không thể trẻ như vậy được!
“Mau cầm gương tới đây!” Vân Tử Tiêu lập tức ra lệnh.
Mấy nha hoàn ngơ ngác nhìn nhau rồi vội vàng cầm gương đồng tới cho Vân Tử Tiêu.
Vân Tử Tiêu định thần lại thì ngơ ngẩn.
Đây là dáng vẻ cô lúc mười lăm tuổi. Gặp quỷ rồi! Sao nàng có thể biến thành dáng vẻ lúc mười lăm tuổi như thế này chứ? Còn nữa, đây là đâu?
Đây tuyệt đối không phải là Vân gia!
Bởi vì cách bài trí của Vân gia không phải như vậy.
“Ta là ai?” Vân Tử Tiêu không nhịn được mà hỏi: “Mấy người là ai? Tại sao ta lại ở đây?”
Mấy nha hoàn ngơ ngác nhìn nhau, không nhịn được mà nói: “Tiểu thư, cô sao vậy? Cô là Vân gia tiểu thư mà!”
“Ta tên là gì? Bao nhiêu tuổi?” Vân Tử Tiêu không nhịn được mà hỏi.
“Khuê danh của người là Vân Tử Tiêu. Mọi người kể rằng lúc tiểu thư được sinh ra thì chân trời xuất hiện cầu vồng, còn cả đám mây có hình phật nữa. Có một vị cao tăng tới cửa nói rằng tiểu thư sẽ mang đến vận may lớn còn đặt tên cho cô là Tử Tiêu nữa. Cô là Vân gia đại tiểu thư! Chẳng qua là, sau khi sinh tiểu thư xong, phu nhân vì khó sinh mà qua đời!” Bà *** vội vàng đắp kín chăn cho Vân Tử Tiêu, nói: “Những chuyện này cũng tiểu thư không nhớ sao?”
Vân Tử Tiêu mờ mịt lắc đầu. Cái gì mà không nhớ? Căn bản là nàng không biết, có được không hả?
Dù sao Vân Tử Tiêu cũng là tướng quân từng chinh chiến nơi sa trường cho nên rất nhanh nàng đã bình tĩnh lại.
Nàng nhắm mắt, suy nghĩ một chút rồi đột nhiên nghĩ lại, hồn của nàng đã từng theo Cố Hề Hề ở hiện đại một thời gian.
Đó là một nơi thần kỳ – có một từ ngữ gọi là chuyển kiếp. Chẳng lẽ, cô được chuyển kiếp rồi? Vậy thật thú vị!
Ông trời lại để cho cô một sinh mạng mới bằng cách này.
Vậy còn Thích Quân ca ca thì sao? Huynh ấy lưu lạc đến thời không nào chứ? Vân Tử Tiêu vẫn còn suy nghĩ lung tung.
Mấy nha hoàn thấy Vân Tử Tiêu yên lặng, không nhịn được mà lau nước mắt: “Tiểu thư của chúng ta thật đáng thương! Mất mẹ từ sớm, Hầu gia không quan tâm, mẹ kế không thương!”
*** nuôi không nhịn được mà nghiêm giọng nói: “Ở trước mặt tiểu thư mà mấy ngươi nói những cái này làm gì chứ? Các ngươi thật to gan, muốn mang họa cho tiểu thư sao?”
Nha hoàn kia vội im bặt. Vân Tử Tiêu trầm giọng nói: “Được rồi, tại sao ta lại trở nên như vậy? Tại sao ta không nhớ gì hết chứ?”
*** nuôi nói: “Chẳng qua tiểu thư quá nghịch ngợm cho nên ngã từ trêи núi giả xuống, tổn thương đến gân cốt. Đại phu nói nghỉ ngơi tĩnh dưỡng là không sao rồi!”
Vân Tử Tiêu cúi mặt xuống, nói: “Được rồi, ta muốn nghỉ ngơi một lát, các ngươi lui ra ngoài đi!”
*** nuôi và nha hoàn chuẩn bị rời đi thì Vân Tử Tiêu lại nói: “Ngươi ở lại!”
Nha hoàn vừa lắm mồm ban nãy lập tức đứng yên còn những người khác vội vàng ra ngoài.
Chờ những người kia rời đi, Vân Tử Tiêu lại cố gắng ngồi dậy, duỗi tay nhìn. Nàng cực kỳ chắc chắn đây không phải là tay của nàng. Lúc nàng mười lăm tuổi, tay đã có vết chai sạn. Còn bàn tay này lại mềm mại chắc chắn là bàn tay chưa từng làm việc nặng nhọc rồi.
Bây giờ xem ra, nàng đã nhập hồn vào một nữ nhân trùng tên họ rồi.
Cũng không biết đây là nơi nào. Xem ra, cần thăm dò chút tin tức mới được.
Vân Tử Tiêu cười một tiếng, nói với nha hoàn kia: “Em tới đây, ta có chút chuyện muốn hỏi!”
Nha hoàn do dự một chút, tiến lại gần.
“Ta thật sự không nhớ gì. Nếu em nói ta là trưởng nữ Vân gia thì em hãy nói tất cả mọi việc cho ta đi!” Vân Tử Tiêu nói: “Vừa rồi em cũng đã nói được một nửa nói thêm cũng chẳng sao. Ngay cả em không nói thì ta cũng có thể đi hỏi những người khác!”
Vân Tử Tiêu sờ soạng một lúc mới tháo đôi bông tai xuống, đặt trong lòng bàn tay của nha hoàn kia: “Yên tâm, ta sẽ không nói với những người khác đâu!”
Nha hoàn nhìn bông tai mà Vân Tử Tiêu đưa tới, mắt hơi giật giật rồi mới lên tiếng: “Tiểu thư còn muốn biết chuyện gì?”
“Hãy nói tất cả mọi thứ mà em biết đi!” Vân Tử Tiêu suy nghĩ một chút rồi nói thêm: “Nói thí dụ như phụ thân ta là ai, nương ta là ai? Bây giờ chủ mẫu là ai? Triều đại nào rồi?”
Ánh mắt nha hoàn trừng lớn: “Những thứ này mà tiểu thư cũng không nhớ sao?”
Vân Tử Tiêu cười gật đầu một cái: “Xem ra, ta bị thương rất nặng. Cái gì cũng không nhớ được!”
Nha hoàn nhận lấy đôi bông tay, suy nghĩ một chút cảm thấy những chuyện kia cũng chẳng có gì to tát. Dù sao, sớm hay muộn thì tiểu thư cũng sẽ biết, cứ thẳng thắn nói ra là được.
“Bây giờ là Quang Lịch năm 264. Năm nay tiểu thư mười lăm tuổi, là nữ nhi Hầu phủ. Lúc phu nhân sinh tiểu thư thì bị khó sinh mà qua đời. Sau đó, Hầu gia mới dâng tấu được Hoàng thượng ân chuẩn để di nương trở thành phu nhân. Đúng rồi, phu nhân bây giờ cũng là di mẫu của tiểu thư. Kế phu nhân có một nhi tử, một nữ nhi. Nhi tử tên là Vân Tiêu Nhiên, năm nay 18 tuổi, nữ nhi tên là Vân Thấm Văn, mười sáu tuổi!” Nha hoàn trả lời đơn giản: “Trong phủ còn có hai vị di nương. Theo thứ tự là Tứ di nương và Thất di nương. Tứ di nương không có con còn Thất di nương có một nữ nhi tên là Vân Lan, năm nay mười bốn tuổi!”
Vân Tử Tiêu cảm thấy nhức đầu. Di nương trong các gia tộc lớn là vấn đề đáng lo ngại và đau đầu nhất.
Năm xưa, nàng cũng được sinh ra trong gia đình giàu có nhưng Vân gia không có những chuyện vụn vặt như vậy. Không ngờ rằng khi chuyển kiếp đến đây, lại gặp nhiều phiền toái như thế. Nhưng nàng cũng không phải là người dễ bắt nạt.
Nha hoàn tiếp tục nói: “Hầu gia sủng ái nhất là nhi tử và nữ nhi kia. Lần này tiểu thư bị thương mà Hầu gia vẫn chưa đến thăm tiểu thư.”
Vân Tử Tiêu cười tự giễu một tiếng, nàng cũng không lạ gì. Cũng đâu phải cha ruột nàng chứ.
“Phu nhân chẳng qua cũng sợ mất thể diện cho nên tìm bừa một đại phu nào đó đến khám cho tiểu thư. Bây giờ lão phu nhân không ở nhà thì không phải phu nhân được toàn quyền sao?” Nha hoàn bất bình thay cho Vân Tử Tiêu.
“Lão phu nhân? Bà ở đâu?” Vân Tử Tiêu hỏi.
“Lão phu nhân muốn ở trêи miếu tu ba năm. Năm nay chính là năm thứ ba rồi, cũng sắp trở lại. Lão phu nhân trở về là tốt rồi, cuối cùng tiểu thư cũng không cần khổ cực như vậy nữa!” Nha hoàn trả lời.
“Em tên là gì? Bao nhiêu tuổi?” Vân Tử Tiêu hỏi.
“Nô tỳ tên là Tiểu Đình!” Nha hoàn kia nói: “Tiểu thư có bốn đại nha hoàn, theo thứ tự là Đình, Đài, Hiên, Tạ. Đây là tên mà tiểu thư ban cho chúng nô tỳ!” Tiểu Đình trả lời.
Vân Tử Tiêu chau mày, cái tên quỷ gì thế này?
“Tam hoàng tử thích thơ phú cho nên tiểu thư. . .” Tiểu Đình cắn môi, không dám nói tiếp.
Vân Tử Tiêu hiểu rõ. Đây là vì người yêu mà cố ép bản thân đây.
Có vẻ như chủ nhân của cơ thể này không thích học thì phải? Nhưng mà, năm xưa cho dù nàng có nghịch ngợm, quậy phá, cũng không hề bôi nhọ danh dự của Vân gia.
Chưa bàn đến việc ra trận giết giặc những mặt khác của cô cũng không tệ. Cho dù không giỏi giang như Vân Nặc, nhưng vẫn rất ổn.
Vân Tử Tiêu vừa nhớ đến kiếp sau của mình, khóe miệng hơi nở nụ cười.
Các nàng ấy hạnh phúc, cũng khiến nàng cảm thấy hài lòng. Chẳng qua, không ngờ ông trời lại cho nàng thêm một cơ hội nữa. Lần này, nàng phải sống cho bản thân mới được. Không cần hi sinh vì dân tộc hay cái gì khác.
Huống chi, Vân gia này cũng không giống với Vân gia của cô.
Vân gia này khiến cô không thể có tình cảm được.
“Em nói chuyện giữa ta và Tam hoàng tử là thế nào vậy?” Vân Tử Tiêu không nhịn được mà hỏi.
“Đó là vì lúc tiểu thư ra đời quá mức oanh động. Cộng thêm việc cao tăng đã nói tiểu thư sẽ mang đến may mắn. Cho nên, lúc đó hoàng hậu đã định hôn sự. Nói rằng chờ khi tiểu thư tròn mười sáu tuổi sẽ đón tiểu thư vào cung làm Tam hoàng tử phi. Vì vậy, tiểu thư..” Tiểu Đình không dám nói tiếp nữa.
***Vài lời của Nhóm dịch: Ngoại truyện về nhân vật Vân Tử Tiêu đến đây là hết, có vẻ hơi ‘cụt’, nhóm dịch đã tìm kiếm rất nhiều trang bên Trung Quốc nhưng kết quả cũng tương tự, có thể đây là một kết mở của tác giả cho một tác phẩm khác. Hy vọng câu chuyện sẽ được tiếp tục. Và nhóm có cơ hội dịch thêm những bộ truyện của tác giả này, một tác giả rất xuất sắc!
Hai tháng cho một bộ truyện gần 800 chương, nhóm dịch đã cố gắng rất nhiều… Không đến mức ‘quên ăn’ nhưng ‘quên ngủ’ thì có… Hy vọng các bạn sẽ ủng hộ và đồng hành cùng nhóm trong các bộ truyện sắp tới. Cám ơn các bạn rất nhiều!
*******************
Review ngắn: Từ một hợp đồng hôn nhân đơn giản, cô – Cố Hề Hề và anh – Doãn Tư Thần cứ thế lại đến với nhau, những tưởng hai người chỉ qua lại đến khi cô sinh cho Doãn gia bảo bối thừa kế thì hai người sẽ cắt đứt. Nhưng không! Bảo bối chưa ra đời thì đã có một sợi dây vô hình gắn kết hai trái tim họ.
Doãn Tư Thần là một nam chính làm cho người khác nể phục, anh cũng yêu bằng con tim mãnh liệt, nồng nàn nhưng tình yêu của anh có suy tính! Có ai đã nói trong tình yêu có sự suy tính thì không phải tình yêu? Không! Doãn Tư Thần khác, anh suy tính đó nhưng anh đặt người mình yêu lên hàng đầu, anh nâng niu người mình yêu, sợ cô ấy tổn thương, anh cẩn trọng đặt cô trong lòng bàn tay, cứ thế mà bảo vệ che trở cho cô, dọn sạch đường để cô thong dong sải bước…
Nhưng tình yêu và sự suy tính, sắp xếp của anh lại không nằm trong dự liệu của anh chỉ vì hai chữ: Vận mệnh!… Vận mệnh mang cô xa anh, ngày cô sinh con, cô nói: “Chăm sóc con trai, nhớ nói cho nó biết, nó còn có một người mẹ!” và… anh gào lên trong làn nước mắt: “Hề Hề! Hề Hề! Xin em, không được quên anh! Không được quên!”…
Ba năm sau, một lần nữa anh trở lại tìm cô, một lần nữa kéo ký ức xưa trở về… Thành công hay không? Đều nằm trong dự liệu của anh…. Mà không phải thành công, bởi vì… kiếp trước anh đã lỡ mất cô, kiếp này anh sẽ nắm chặt không buông! Tình kiếp của anh và cô từ kiếp trước kéo dài mãi đến kiếp này… Kiếp trước cô vì chính nghĩa mà bỏ qua anh, ngày cô bước đi làm tân nương của người khác cũng là ngày anh rời xa nhân gian, mang theo lời hẹn: “Ta chờ nàng ở kiếp sau!”, Kiếp trước là cô phụ anh, kiếp này có chết cô cũng sẽ không buông anh!
Một cái kết đẹp cho anh và cô…
Mời các bạn đọc thêm phần ngoại truyện nhé!