Chương 1996
“Chuyện nhỏ như đưa sữa bò mà cũng cần cháu tự mình đến.” Cố Hề Hề giả vờ giận nói: “Cháu cũng bận bịu cả ngày rồi, phải nghỉ ngơi sớm một chút chứ!”
“Cháu không mệt ạ.” Mễ Tiểu Anh cười tủm tỉm nói: “Mà lại có thể trò chuyện với bà chủ, cháu cũng rất vui vẻ. Bây giờ mọi thứ của trang viên đều đi vào quỹ đạo, mọi người quản lí chức vụ của mình, quản lý không còn mệt mỏi nữa. Cháu học hỏi từ mẹ cháu, mẹ cháu dạy cháu rất nhiều ạ.”
“Ngự Hàm năm nay hai mươi lăm tuổi, không lớn không nhỏ, vừa chín để nói chuyện cưới gả. Tiểu Anh, cháu thật sự không sợ bên người Ngự Hàm xuất hiện những người phụ nữ khác sao?” Cố Hề Hề mở miệng hỏi.
Mễ Tiểu Anh không biết trả lời như thế nào.
“Bà chủ, là Tiểu Anh không tốt.” Mễ Tiểu Anh buông đôi mắt xuống nói.
“Cháu luôn là đứa trẻ tốt, loại chuyện này không thể chỉ trách một người. Khẳng định là Ngự Hàm cũng có chỗ không đúng.” Cố Hề Hề mở miệng nói.
Hốc mắt Mễ Tiểu Anh nóng lên.
Tại sao bà chủ có thể thiện lương như vậy?
Mễ Tiểu Anh đi vào, nhìn thấy Cố Hề Hề vừa tắm rửa xong, bên cạnh có người đang giúp sấy khô tóc.
Mễ Tiểu Anh để sữa bò ở một bên, nhận lấy máy sấy, sấy tóc cho Cố Hề Hề.
Rõ ràng là mình sai, bà chủ lại nói là Doãn Ngự Hàm sai.
Bà chủ tốt như vậy, mình có tài đức gì có thể đi theo cả một đời?
“Vâng, bà chủ cứ dặn.” Mễ Tiểu Anh thấp giọng đáp lại.
“Buổi trưa lúc ăn cơm cháu cũng nghe thấy đấy, Tư Thần dự định tổ chức buổi tiệc ở chỗ này, mở tiệc chiêu đãi một số quý tộc ở đây, mục đích chủ yếu là để cho bọn nhỏ xem mắt.” Cố Hề Hề ngẩng đầu nhìn qua biểu cảm của Mễ Tiểu Anh, nhìn thấy Mễ Tiểu Anh không có bất kỳ xao động gì, mới lại nói tiếp: “Chuyện của cháu và Ngự Hàm, cô thật sự rất tiếc nuối. Khi còn bé rõ ràng hai đứa chơi rất tốt, cũng đều có tình cảm với nhau. Sao bây giờ đi tới đi lui lại tách ra vậy?”
Sợ không?
Nếu như bên người Doãn Ngự Hàm có những người phụ nữ khác, có lẽ mình sẽ chua sót.
Thế nhưng mình không còn đường sống quay đầu lại.
Dù lòng chua xót, cũng chỉ có thể chúc phúc.
“Bà chủ, cháu sẽ tuân thủ thân phận nghiêm ngặt.” Mễ Tiểu Anh nói thật nhỏ.
Cố Hề Hề thở dài một tiếng: “Đám Tử Việt còn nhỏ, mới chừng hai mươi, theo lý thuyết không vội xem mặt. Có điều cũng nên sớm chuẩn bị trong buổi tiệc này. Yêu đương ba năm năm rồi kết hôn, cũng coi như vừa vặn. Mấy ngày trước, đã có rất nhiều bà chủ gia tộc nghe ngóng tin tức với cô, hỏi thăm hôn sự của đám Ngự Trinh. Cho nên mượn cơ hội này, để mọi người gặp mặt một lần, quen biết một chút, cũng coi như làm chuẩn bị vì tương lai xem mặt. Chuyện này, cháu phải chuẩn bị sẵn sàng, nhất định không được làm mất thân phận.”
“Vâng, bà chủ.” Mễ Tiểu Anh trả lời:
“Cháu sẽ tăng cường bảo vệ và vệ sinh, tuyệt đối sẽ không để người đến đây dự tiệc xảy ra bất kỳ nguy hiểm nào.
“Cháu làm việc cô cũng yên tâm.” Cố Hề Hề vỗ vỗ mu bàn tay Mễ Tiểu Anh nói: “Cháu còn nhớ rõ Nguyên Thập Tam không?”
“Nhớ ạ.” Mễ Tiểu Anh gật đầu: “Chẳng phải cô ấy vẫn luôn ở bên căn cứ của ông chủ Hans sao?”
“Ừm.” Cố Hề Hề nói: “Sau này cô ấy sẽ thành vệ sĩ bên người Nhất Nặc.”