Chương 2029
Đối với việc Đội trưởng Đội vệ sĩ tranh công, Doãn Ngự Hàm vô tình nghiêng đầu, không muốn gặp cái tên khốn kiếp không có mắt này.
Mễ Tiểu Anh cố nén cười, để người của Đội trưởng Đội vệ sĩ đặt Châu Tuyết Nhi lên cáng cứu thương, nhắm mắt theo đuôi mà trở về.
Bước tới cửa, Mễ Tiểu Anh quay đầu nhìn Doãn Ngự Hàm một cái, nở nụ cười nói: “Tối hôm qua cảm ơn anh đã ở cùng tôi.”
Lúc này Doãn Ngự Hàm mới lộ ra nụ cười thỏa mãn, đứng lên và nói: “Coi như em cũng có chút lương tâm.”
Lúc này trời vừa tờ mờ sáng, còn chưa nhìn thấy rõ ràng cho nên mọi người cũng đi rất cẩn thận, đi từ từ từng bước từng bước.
Đường dưới chân rất lầy lội vì trận mưa tầm tã đêm qua, Mễ Tiểu Anh bước đi rất vất vả.
Bỗng nhiên trượt chân một cái.
Mễ Tiểu Anh còn chưa kịp kêu lên, cả người đã lập tức dán lên một bộ ngực nóng bỏng.
“Cẩn thận một chút, tôi đỡ em.” Giọng nói của Doãn Ngự Hàm vang lên, giống như là mang theo sức cuốn hút kì lạ, khiến trái tim đang sợ hãi của Mễ Tiểu Anh lập tức trở về trạng thái bình thường.
Mễ Tiểu Anh không dám cãi lại, để mặc cho Doãn Ngự Hàm dắt tay mình, cẩn thận từng bước từng bước đi về phía trước.
Đội bảo vệ trước mặt khiêng cáng, bốn người đi rất nhanh.
Trái lại bỏ rơi Mễ Tiểu Anh và Doãn Ngự Hàm ở phía sau.
“Châu Tuyết Nhi đang lên cơn sốt kịch liệt, mấy người đi trước, chúng tôi sẽ nhanh chóng đuổi theo sau.” Doãn Ngự Hàm vội vàng đuổi mấy tên kỳ đà cản mũi kia đi, mở miệng nói: “Không cần lo lắng cho bọn tôi. Đi qua đoạn đường đất này, con đường phía trước bắt đầu dễ đi rồi.”
“Vâng thưa cậu Doãn.” Đội trưởng đội vệ sĩ chỉ huy mọi người, hì hà hì hục dẫn người nhanh chóng rời đi.
Lúc này trái lại rất tốt, chỉ còn lại hai người là Mễ Tiểu Anh và Doãn Ngự Hàm.
Doãn Ngự Hàm cố ý đi thật chậm, làm cho Mễ Tiểu Anh không khỏi thả chậm tốc độ theo.
“Đã nhiều năm như thế mà dường như cảm giác vẫn giống lần đầu tiên đi cùng em trên đường vậy.” Giọng nói Doãn Ngự Hàm mang theo nụ cười rực rỡ, giống như một tia nắng ban mai bay vào trong lòng Mễ Tiểu Anh.
Trái tim Mễ Tiểu Anh run rẩy.
“Nếu sau này có thể đi cùng em, cho dù là loại đường gì, tôi cũng cảm thấy ngọt ngào như uống mật.” Lời tỏ tình với kỹ năng tuyệt đỉnh của Doãn Ngự Hàm vang lên.
Trên mặt Mễ Tiểu Anh nóng ran, một hồi cô ta mới mở miệng nói: “Anh Doãn đừng nói những lời như vậy nữa.”
“Miệng ở trên người tôi, tôi muốn nói cái gì thì nói cái đó. Nếu em muốn quản tôi cũng được thôi, gả cho tôi đi rồi muốn quản lý tôi như thế nào thì quản lý như thế ấy.” Doãn Ngự Hàm nói như lưu manh.
Mễ Tiểu Anh nổi giận.
Người này… Quả nhiên là không thể quá dịu dàng nể mặt anh ấy!
Chỉ nhân lúc người ta lộ ra sơ hở mà bắt lấy.
“Tiểu Anh, tại sao em luôn miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo vậy?” Doãn Ngự Hàm nhẹ nhàng mở miệng hỏi: “Rõ ràng không phải là em không có cảm giác đối với tôi, rõ ràng trong lòng em có tôi, tại sao lại nói lời dối lòng chứ? À đúng rồi, tôi nghe nói gần đây cái tên Đường Đức kia và con gái nhà họ Lý qua lại với nhau, hai người nhiệt tình ghê lắm! Không phải em đã nói em thay lòng đổi dạ áo sao? Vậy có vẻ đối tượng mà em thay lòng đổi dạ khá rác rưởi nhỉ?”