Chương 1115
Hừm, thôi vậy. Đợi sau khi trở về Trung Quốc, cô ấy sẽ cho Lâm Phong một hợp đồng quảng cáo với công ty, đây cứ coi như là khoản tiền đền bù cho anh ta.
Cứ thế cô ấy đã âm thầm ra một quyết định, sau khi ăn xong và quay trở lại Trung Quốc, cô ấy sẽ nhờ Cố Hề Hề liên hệ với công ty của Lâm Phong.
Lâm Phong múc một miếng bánh, đưa lên miệng Mộc Nhược Na, nói: “Cô cũng ăn đi.”
Mộc Nhược Na trực tiếp cầm lấy tay Lâm Phong, ăn miếng bánh: “Ngon thật đấy.”
Nghe Mộc Nhược Na khen ngon làm Lâm Phong cũng ngượng ngùng cười.
Nhìn thấy hai người Mộc Nhược Na, Lâm Phong ân ân ái ái bên với nhau, người Hirayama Jiro như muốn bốc khói.
Anh ta thô lỗ cầm lấy một chiếc bánh, đưa lên miệng Amy, cộc lốc nói: “Cô ăn đi!”
Amy bị hành động thô bạo của anh ta làm cho sững người một hồi lâu, cô ta vốn dĩ muốn từ chối, nhưng sau đó nghĩ lại, Hirayama Jiro vì muốn chọc giận Mộc Nhược Na mới làn như vậy, cô ta đương nhiên cũng không thể bỏ lỡ cơ hội này.
Amy ngay lập tức mở miệng và ăn thức ăn mà Hirayama Jiro đưa cho, giả vờ ăn rất ngon miệng và nói: “Đồ anh đút, quả nhiên hương vị cũng khác!”
Sau đó Amy cũng cắt nhỏ một miếng bít tết, đưa lên miệng Hirayama Jiro nói: “Anh cũng ăn đi.”
Hirayama Jiro cũng thuận theo, ăn miếng bít tết Amy đút nhưng hoàn toàn không cảm nhận được mùi vị gì.
Thế là cả bốn người họ cứ xiay vòng chọc tức lẫn nhau, người này đút người kia, người kia đút người nọ, đến cuối cũng cũng chẳng ai nhường ai.
Sau bữa sáng, ngoại trừ Amy và Lâm Phong, Mộc Nhược Na và Hirayama Jiro chẳng biết mùi vị điểm tâm sáng hôm này là gì, lại còn chẳng biết mình đã ăn gì.
Còn hai người Amy và Lâm Phong thật ra nuốt cũng chẳng trôi thức ăn.
Mộc Nhược Na và Hirayama Jiro vẫn đang cho họ ăn một cách máy móc.
Cuối cùng, Lâm Phong không chịu được nữa, liền đột ngột cầm lấy tay Mộc Nhược Na, nhẹ nhàng nói: “Mộc Nhược Na, tôi thật sự không thể ăn được nữa. Mặc dù hiện tại tôi không cần giảm cân nhưng cũng không thể béo lên được. Nếu không, khi đến lúc lên hình, máy quay cũng quay không hết rồi.”
Chỉ đến lúc đó, Mộc Nhược Na mới định thần lại và nói một cách hối lỗi: “Tôi xin lỗi, tôi quên mất anh cần phải giữ dáng.”
Lâm Phong cười lắc đầu: “Chúng ta trở về đi. Tôi đã kêu người phục vụ trong phòng thay chăn ga gối rồi, nếu có chuyện gì với cần giúp cứ gọi tôi, tôi sẽ ở trong phòng đợi cô.”
Mộc Nhược Na nhớ tới buổi tối còn phải bôi thuốc cho anh ta, gật gật đầu nói: “Cũng được, dù gì ban ngày tôi đều rất bận.”
“Vậy buổi trưa tôi chờ cô cùng đi ăn cơm nhé.” Lâm Phong đúng lúc bổ sung thêm một câu.
Nghe tới đây Mộc Nhược Na có chút do dự, gật đầu nói: “Ờ, được.”
Nghe thấy nội dung cuộc nói chuyện của Lâm Phong với Mộc Nhược Na, Hirayama Jiro đứng dậy không nói lời nào, xoay người rời đi.
Amy cũng đúng dậy, nhìn Mộc Nhược Na nở một nụ cười đầy ẩn ý, rồi quay đi theo Hirayama Jiro.
Sau khi họ rời đi, biểu hiện của Mộc Nhược Na liền thay đổi, cô ấy nói với Lâm Phong: “Tôi xin lỗi, nhưng hôm nay tôi lại làm tổn thương anh rồi.”
“Không đâu.” Lâm Phong nhẹ giọng nói: “Chúng ta là bạn bè mà, không phải sao? Tôi rất vinh dự khi được giúp cô. Cô ăn no chưa?”
Mộc Nhược Na gật đầu.