Mục lục
Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2192

“Em biết rồi.” Doãn Nhất Nặc vươn vai một cái: “Ôi, cuối cùng em cũng có mấy ngày để nghỉ ngơi rồi. Kỳ nghỉ này chị định làm gì?”

Mễ Tiểu Anh vừa gõ phím vừa trả lời: “Tạm thời vẫn chưa có sắp xếp, chị phải sắp xếp công việc cho kỳ nghỉ một chút, để họ có thể ứng phó với những việc xảy ra đột xuất trong lúc nghỉ.”

“Vậy chị làm đi, em về ngủ đây.” Doãn NHất Nặc ngáp một cái rồi đi về phòng.

Mễ Tiểu Anh đáp lại một tiếng rồi cúi đầu tiếp tục làm việc.

Tiểu Cát ở phòng bên cạnh đang nói chuyện với Minh Hâm: “Tổng giám đốc Tần kia gầy đây lại tìm anh gây phiền toái sao?”

Minh Hâm lắc đầu nói: “Không có, đã mấy ngày rồi không có ai theo dõi làm khó tôi. Tiểu Cát, tôi đang nói chuyện của anh đấy. Anh xem, chúng ta đã ở đây nhiều ngày như vậy rồi, tôi cũng không muốn làm phiền người khác thêm nữa, chúng ta có nên tìm lúc thích hợp để dọn đi không?”

Vẻ mặt Tiểu Cát đột nhiên có chút cứng lại: “Dọn đi? Sao phải dọn đi?”

Căn phòng này là chị Mễ cho tôi mượn ở, ngay cả tiền thuê phòng tôi cũng không phải trả.” Minh Hâm bất an nói: “Chúng ta đã ở nhờ lâu như vậy rồi, lẽ nào cứ ở mãi như vậy được sao?”

“Vậy thì trả tiền thuê nhà đi!” Tiểu Cát thật sự không muốn dọn đi.

Dọn đi rồi thì sao có thể ở gần chị Mễ được nữa chứ?

“Anh cảm thấy tôi trả nổi sao?” Minh Hâm trừng lớn mắt nói: “Tôi đã hỏi thăm bên bất động sản rồi, ngôi nhà này nếu cho thuê ở bên ngoài, một tháng tiền thuê nhà lên tới hai mươi nghìn tệ! Tiền lương của chúng ta đủ để trả sao? Huống hồ, tôi còn phải tiết kiệm tiền cho mẹ chữa bệnh nữa!”

Tiểu Cát lập tức có chút do dự.

Hai mươi nghìn tệ thì cậu ta có, nhưng mà tháng này có thể trả tiền thuê nhà, tháng sao thì sao? Có thể không trả sao?

Nhưng nếu bảo cậu ta rời đi, cậu ta thật sự không muốn.

Khoảng thời gian này, cậu ta vẫn luôn liều mạng để tạo cảm tình với Mễ Tiểu Anh, đã tạo được không ít ấn tượng tốt rồi.

Nếu như cứ như vậy rời đi, vậy thì không phải kiếm củi ba năm thiêu một giờ rồi sao?

“Đợi thêm một thời gian nữa đi, dù sao thì chị Mễ cũng không bảo chúng ta dọn đi…” Tiểu Cát nói: “Chị ấy sao có thể để ý chút tiền thuê nhà của chúng ta chứ, cùng lắm thì sau này chúng ta chăm chỉ một chút, giúp đỡ chị ấy nhiều việc, coi như là bù đắp cho tiền thuê nhà gì đó.”

Minh Hâm vẫn có chút do dự: “Như vậy có ổn không?”

“Tôi nói được là được, anh cứ nghe tôi đi!” Tiểu Cát nói chắc như đinh đóng cột.

Chuyện chuyển nhà cứ như vậy mà bị gạt đi rồi.

Đặc biệt là có một chuyện khiến Minh Hâm dẹp bỏ hoàn toàn ý định chuyển nhà.

Ngày hôm nay, Minh Hâm và Tiểu Cát cùng nhau trở về từ công ty, vẻ mặt hai người đều rất vui vẻ.

Vừa rồi công đã gọi họ qua, mở cuộc họp nói, định quảng bá cho Minh Hâm, còn bảo Tiểu Cát mau chóng cho ra mấy tác phẩm để PR cho Minh Hâm.

Lần này công ty rất hào phóng, ra giá rất lớn, gấp đôi lần trước, cho nên đương nhiên Tiểu Cát rất vui vẻ.

Thu nhập đột nhiên tăng lên, Tiểu Cát mong còn không được!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK