Chương 2057
“Được.” Mễ Tiểu Anh thuận thế ngồi ở đối diện Doãn Ngự Hàm, anh ấy mở một chai rượu sâm panh ra.
Hiếm khi có cơ hội tốt được ở một mình, làm sao Doãn Ngự Hàm có thể bỏ qua được?
Doãn Ngự Hàm chủ động gắp một một miếng thịt đặt trước mặt Mễ Tiểu Anh: “Em vẫn còn nhớ khẩu vị của tôi, vẫn biết tôi thích loại thịt bít tết này.”
“Đột nhiên nhớ ra thôi.” Mễ Tiểu Anh dừng lại giả vờ hững hờ nói: “Dù sao ở nhà họ Doãn nhiều năm như vậy, thân là quản gia thì những điều này là điều cần thiết.”
“Vậy tôi thật tò mò, em ở nước ngoài mấy năm như vậy, cuối cùng là bận làm gì?” Doãn Ngự Hàm thừa cơ hỏi: “Em bận đến nỗi không có thời gian gặp tôi, cũng không có thời gian trả lời tin nhắn của tôi ư?”
Mễ Tiểu Anh cười khổ trong lòng.
Đến rồi.
Cuối cùng anh ấy cũng hỏi đến rồi.
Mễ Tiểu Anh cân nhắc từng câu từng chữ nói: “Còn không phải là vì việc ở trường rất nhiều sao.”
“Nhưng theo như tôi biết, việc học của em ở trường rất nhẹ nhàng, không đến nỗi bận như thế.” Doãn Ngự Hàm như đang vạch trần cô ta.
“Cậu Doãn đang muốn hỏi tội tôi sao?” Mễ Tiểu Anh hỏi ngược lại
“Nào dám.” Doãn Ngự Hàm lập tức trả lời: “Chỉ là tò mò nên hỏi thôi.”
Mễ Tiểu Anh cụp mắt xuống nói: “Nếu như cậu Doãn biết việc học của tôi nhẹ nhàng, vậy là đang có ý nghĩ khác sao. Tuy tôi du học ở nước ngoài nhưng đồng thời cũng là quản lý của Nhất Nặc. Anh cũng biết tính cách của Nhất Nặc không kiên nhẫn làm những việc liên quan đến kinh tế, thân là quản lý, tôi phải lo liệu số liệu sản nghiệp của Nhất Nặc. Có những chuyện có thể giao cho người khác làm, nhưng cũng có những chuyện đích thân tôi phải đi làm. Dù gì sức lực của con người cũng có giới hạn mà.”
“Vậy nên trong bốn năm đó, em dùng công việc để qua loa với tôi. Bây giờ lại dùng Đường Đức để lý sự với tôi phải không?” Doãn Ngự Hàm gật đầu: “Hiểu rồi.”
Khuôn mặt của Mễ Tiểu Anh thoáng qua chút ngại ngùng: “Cậu Doãn, không phải chúng ta đã nói không đề cập đến vấn đề này nữa rồi sao?”
“Vậy được, để tôi nói cho em biết tôi đã làm gì trong bốn năm qua.” Doãn Ngự Hàm cầm ly rượu, khóe miệng cười nói: “Tôi và Cố Miểu vừa bận việc học vừa bận chuyện công ty, ngoài ra còn thời gian thì lại xuống căn cứ để kiểm tra. Làm xong những việc này, hai người chúng tôi còn phải tiêu diệt những kẻ uy hiếp đến Tập đoàn Doãn Thị, làm cho chúng vĩnh viễn không thể vực dậy được. Năm đó tốt nghiệp, chúng tôi đã hợp nhất lại sản nghiệp của hai nhà.”
“Làm xong tất cả mọi việc, thời gian còn lại tôi đều dùng để nhớ tới em.” Đột nhiên Doãn Ngự Hàm lại nói ra một câu như vậy.
Suýt chút nữa thì Mễ Tiểu Anh đã ngơ ra.
“Lúc em nói chia tay với tôi, tôi cảm giác cả bầu trời như sụp đổ. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày chia tay với em. Tôi nhìn có vẻ đào hoa lăng nhăng, nhưng tôi tuyệt đối không có chút do dự nào đối với chuyện tình cảm. Em bận, tôi lặng lẽ chờ đợi. Em đi, tôi sẽ đưa em quay trở lại.” Doãn Ngự Hàm nói.
Mễ Tiểu Anh có chút lo lắng không yên: “Cậu Doãn, chúng ta không nói chuyện này nữa.”
“Tại sao không nói nữa? Tôi chỉ muốn nói cho em biết cảm giác của tôi, tôi không cưỡng ép em phải nhận ra cảm giác của tôi mà.” Doãn Ngự Hàm tiếp tục nói: “Sau khi em đi, mấy ngày sau đó tôi luôn cảm thấy như sụp đổ. Trước đây khi bàn chuyện làm ăn với người khác, bị người ta hãm hại cũng không có cảm giác này. Nhưng khi em đi, tôi lại có cảm giác đó. Sau đó tôi liều mạng làm việc, tôi muốn dùng công việc để làm tê liệt mình. Mới đầu nhìn có vẻ có chút hiệu quả, nhưng con người không thể làm việc mãi như thế được, lúc rảnh rỗi thì vẫn nghĩ đến em. Có phải tôi đã làm gì sai, có phải tôi đã làm gì khiến em không hài lòng không?”