Mục lục
Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1807

Nói xong cô gái lấy từ sau lưng ra một chiếc bát rất đáng yêu.

Cả Tống Sĩ Triết và Dư Khiết đều bất ngờ.

Những người đến đây nghỉ lễ không thể là những người nghèo.

Cũng có nghĩa là những người sống được ở đây đều là những người siêu giàu ở tầng lớp có đặc quyền, giống như hai người Dư Khiết và Tống Sĩ Triết vậy.

Những người như vậy lại đi ăn nhờ sao?

Không phải chứ?

Không thể nào như vậy được?

Cho dù không biết nấu ăn thì bọn họ cũng có thể đem đầu bếp từ nhà đi.

Cô gái kia hình như đoán được bọn họ đang nghĩ gì nên ngượng ngùng nói: “Tôi vừa cãi nhau với gia đình nên một mình kéo vali ra ngoài. Nhưng tôi không biết nấu ăn, ở đây nhiều đường loằng ngoằng, bị tôi không thể tìm được nơi nào để ăn cơm. Những đồ trong tủ lạnh tôi không biết nấu, tôi vừa thử nấu mì nhưng bị hỏng rồi.”

Dư Khiết là một luật sư nên có cách nhìn nhận vấn đề khác với người khác.

Nếu là người khác, có thể cô sẽ mời cô gái này vào nhà ăn cơm chung.

Nhưng Dư Khiết không làm vậy. Cô bình tĩnh cầm quyển sổ hướng dẫn ra ngoài đưa cho cô gái: “Bên trên này có số điện thoại. Nếu cô muốn gọi đồ ăn có thể gọi điện đến sảnh chính, nhà bếp ở bên đó sẽ chuẩn bị đồ ăn rồi đưa tới cho cô. Đương nhiên tiền đồ ăn sẽ tính vào hóa đơn của cô, đến lúc trả phòng cô thanh toán một lượt là được.”

Tống Sĩ Triết đứng bên cạnh cố nhịn cười, anh giả vờ nhìn trời thì mới không bật ra tiếng cười.

Cô gái này thật sự bị sốc!

Cô gái không bao giờ nghĩ rằng mình lại nhận được một câu trả lời như vậy.

Người phụ nữ này có độc sao?

Dư Khiết thấy cô gái không nhận, cô gật đầu rồi nói: “Cô không mang điện thoại sao? Không sao, tôi có thể gọi giúp cô.”

Nói xong, Dư Khiết lấy điện thoại ra bấm gọi số của sảnh chính: “Cô gái ở phòng 21 muốn gọi đồ ăn nhưng cô ấy không biết gọi thế nào. Các anh có thể chuẩn bị một bữa tối cho cô ấy rồi mang sang đây được không. Đúng, chi phí ghi vào hóa đơn của cô ấy là được. Được, không cần khách sáo. Cứ như vậy nhé, bye bye.”

Dư Khiết nhanh chóng cúp điện thoại rồi mỉm cười nhìn cô gái: “Không biết cô còn cần chúng tôi giúp gì nữa không?”

Cô gái nhìn Dư Khiết và Tống Sĩ Triết rồi tức giận quay lưng bỏ đi.

Dư Khiết nói với Tống Sĩ Triết: “Được rồi, chúng ta có thể yên tâm ăn cơm rồi!”

Tống Sĩ Triết đi vào nhà cùng với Dư Khiết, anh nói: “Em nhẫn tâm không quan tâm tới cô gái đó như vậy sao sao?”

“Nếu anh muốn lo thì có thể xuống đó làm giúp bữa tối cho cô ấy.” Dư Khiết đáp lại mà không ngẩng đầu lên.

Tống Sĩ Triết lập tức cảm nhận được áp lực đè nặng trong lòng, “lòng ham sống” mãnh liệt khiến anh trả lời ngay: “Đương nhiên là không rồi, tôi cũng đâu phải bố mẹ của cô gái đó.”

Đôi đũa trong tay Dư Khiết bỗng dừng lại.

Sự chênh lệch tuổi tác này đúng là có hơi…

Năm nay Tống Sĩ Triết đã 35 tuổi, còn cô gái kia nhìn có vẻ chỉ khoảng 18- 19 tuổi.

Nếu là thời cổ đại thì tuổi này Tống Sĩ Triết thật sự có thể làm cha được rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK