Chương 1876
“Không có gì.” Mặc Tử Huyên lập tức mỉm cười nói: “Tôi ăn đều được. Anh nấu ngon lắm, vô cùng tuyệt vời! Nhà họ Chu có anh truyền thừa, nhất định sẽ tiến lên!”
Chu Lập Đức lập tức nở nụ cười: “Tôi đùa thôi. Át chủ bài nhà họ Chu chúng tôi vẫn là sản phẩm dây chuyền lắp ráp, nghề phụ mới là ăn uống.”
Anh ta làm đầu bếp chỉ để nấu một bữa ăn cho Mặc Tử Huyên.
Cho dù phải mất vài năm chuẩn bị mới có được quả ngọt, anh ta cũng vui vẻ chịu đựng.
“Lần này về nước, có thể ở bao lâu?” Chu Lập Đức thận trọng hỏi.
“Ừm.” Mặc Tử Huyên gật đầu: “Đại khái sẽ rất lâu. Công ty của bạn tôi luôn cần người hỗ trợ. Hiện tôi đang ở công ty Danny.”
“Vậy thì tốt quá! Nếu cô không ngại, về sau tôi sẽ nấu cơm cho cô.” Chu Lập Đức tràn ngập mong đợi nhìn về phía Mặc Tử Huyên.
Từ chối, đầu lưỡi Mặc Tử Huyên cuộn một vòng, cô ấy mỉm cười đáp ứng: “Như vậy không phải quá phiền phức sao? Nếu phiền toái…”
“Không phiền phức! Không phiền chút nào!” Chu Lập Đức lập tức ngồi ngay ngắn, dùng ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Mặc Tử Huyên: “Cái tôi có chính là thời gian! Tôi thích nấu ăn!”
“Vậy được, cơm trưa của tôi nhờ anh.” Mặc Tử Huyên cười gật đầu: “Mặt khác, tôi muốn nói, chúng ta sẽ luôn là bạn tốt của nhau.”
“Tôi hiểu ý của cô.” Nụ cười trên mặt Chu Lập Đức nhạt đi vài phần, anh ta thấp giọng nói: “Tử Huyên, cô yên tâm, tôi sẽ không gây phiền phức cho cô. Cũng như năm đó, tôi chỉ biết yên lặng đứng ở bên cạnh cô, sẽ không gây bất cứ phiền phức gì cho cô. Nếu có một ngày cô độc thân lại, tôi cũng sẽ không mặt dày, tôi sẽ yên lặng để cô thấy tôi tốt, để cô cam tâm tình nguyện chấp nhận tôi.”
“Anh cần gì phải thế?”
“Tôi chịu đựng rất vui vẻ.”
“Nhưng tôi sẽ cảm thấy tôi bạc đãi với anh.”
“Không đâu. Có thể nhìn thấy cô là không bạc đãi tôi rồi.”
Mặc Tử Huyên cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Mà thôi, mà thôi, anh ta vui vẻ là được.
“Được rồi, ngoài đồ ăn ngon ở dinh thự Chu Thị, phong cảnh ở đây cũng rất đẹp, có muốn cùng đi không?” Chu Lập Đức cúi đầu nhìn xuống thấy giày cao gót trên chân Mặc Tử Huyên thì lập tức gọi điện thoại.
Rất nhanh thì có người đưa một đôi giày đế bằng mới tinh qua đây, kích cỡ đúng là của Mặc Tử Huyên.
“Có một con đường nhỏ lát đá cuội, nên mang giày cao gót sợ sẽ bị trẹo chân.” Chu Lập Đức lập tức giải thích với Mặc Tử Huyên: “Nên thay giày trước để đi thoài mái hơn.”
Mặc Tử Huyên không ngờ Chu Lập Đức lại ân cần như thế, vì vậy cô ấy đã tháo giày cao gót ra, định đi thử giày.
Chu Lập Đức đã quỳ một chân trên đất, một tay giữ chân Mặc Tử Huyên, mang giày vào cẩn thận cho cô ấy.
Sự nghiêm túc và cẩn thận đó khiến những vệ sĩ của Mặc Tử Huyên nhìn mà cảm thấy xót xa, họ đều cảm thấy nhà họ Cảnh đúng là bị mù mắt, còn dám hành cô chủ nhà mình.
Cũng không nhìn lại xem, ở bên ngoài, cô chủ nhà mình là chạm tay có thể bỏng!
Năm đó nếu cô chủ gả cho người con trai họ Chu này, thì sẽ không phiền lòng?
“Được rồi.” Chu Lập Đức mang giày xong, lập tức thu tay lại, không có ý tứ gì lợi dụng: “Đôi giày này là tôi bảo người ta may thủ công, sẽ không bị mài chân, rất thoải mái.”