Chương 1237
Mộc Nhược Na ngượng ngùng, chỉ có thể cố gắng ức chế không khí quái quái này mà nhìn kỹ đôi mắt Lâm Phong.
Thủ thuật làm rất tốt, trên cơ bản nhìn không ra dấu vết.
Mí lẩn vốn dĩ chính là hai mí cho nên nói là cắt rõ hai mí cũng giống như không làm “Cũng chỉ là làm mắt hai mí, không xem như phẫu thuật thẩm mỹ.” Mộc Nhược Na làm bộ dường như không có việc gì, nới rộng khoảng cách với Lâm Phong, sau đó ngồi xuống trước lều: “Đêm nay cậu thật sự muốn ngồi ở chỗ này nhìn hoa hướng dương quay đầu à?”
“Đương nhiên.” Lâm Phong tỏ vẻ đương nhiên, nói: “Hơn nữa, chị không cảm thấy rất thú vị sao?”
Mộc Nhược Na nghĩ nghĩ, dù sao cô cũng không có việc gì, tìm người trò chuyện thâu đêm cũng khá tốt.
Tuy đối phương chỉ là một người bạn.
Thấy Mộc Nhược Na không nói gì, Lâm Phong xách một cái túi ra, sau đó mở ra trước mặt Mộc Nhược Na, lấy từ bên trong một ít đồ ăn vặt, nước ngọt có ga
“Nếu trò chuyện thâu đêm thì sao có thể thiếu đồ ăn vặt chứ?” Lâm Phong trẻ con nói: “Lúc còn đi học, bạn bè trong ký túc xá nói chuyện phiếm đều là khoác lác hút thuốc lá, uống rượu. Nhưng nói chuyện với mỹ nữ thì không thể như vậy. Nảy, đều là đồ ăn vặt mà chị thích ăn đấy.”
“Sao cậu biết tôi thích ăn mấy thứ này?” Mộc Nhược Na kinh ngạc hỏi.
“Tôi đi hỏi.” Lâm Phong sảng khoái mà thẳng thắn.
Nếu dám giảo hoạt nói chính mình đoán, hoặc là nói chính mình và cô ấy tâm linh tương thông, như vậy sẽ làm cho cô ấy sẽ cảm thấy mình tâm cơ, dầu mỡ.
Loại hành động này căn bản không thể bày ra trước mặt Nhược Na được.
Loại thủ đoạn lấy lòng phụ nữ này cô ấy thấy quá nhiều rồi.
Nhưng Lâm Phong không làm như vậy, anh ta nói rất thật, chính là tự đi hỏi thăm mới biết.
Nói như vậy chẳng những không có vẻ kệch cỡm mà càng giống như nam sinh thơ ngây, sang sáng, có mấy ai không thích đây?
Quả nhiên, Mộc Nhược Na tức khác nở nụ cười: “Hỏi ai vậy?”
“Doãn Thiếu phu nhân.” Lâm Phong ngoan ngoãn trả lời nói: “Khoảng thời gian trước tôi thường xuyên tới công ty Danny, dò hỏi Doãn thiếu phu nhân khẩu vị của chị, cô ấy bị tôi quấn lấy quấy rầy quá mức nên mới nói cho tôi một câu trả lời.
“Vì sao cậu lại muốn hỏi thăm mấy thứ này?” Mộc Nhược Na cười hỏi.
“Bởi vì chị không vui, tôi muốn làm cho chị vui vẻ một chút.” Lâm Phong cúi đầu, hàng lông mi dài chụp xuống trồng cực kì xinh đẹp, dưới ảnh đèn phụ trợ càng giống như búp bê sứ tinh xảo vậy.
Hai cầu nói đơn giản nhưng khiến cho trái tim Mộc Nhược Na mềm mại xuống.
Vì sao cô không vui đây?
Đương nhiên là vì chuyện của Jiro và Amy.
Lâm Phong nhắc tới chuyện này rồi lại tránh đi cái đề tài này, chính là đơn thuần nói cho Mộc Nhược Na anh ta nhìn thấy cô không vui, cho nên muốn làm cho cô vui vẻ.
Quả thực là chàng trai làm người ta đau lòng mà Ảnh mặt Mộc Nhược Na ôn nhu rất nhiều: “Cảm ơn cậu, cậu có lòng rồi.”
“Chúng ta là bạn, nên mà.” Lâm Phong mở miệng, sau đó ngước mắt bình tĩnh nhìn Mộc Nhược Na rồi lại cười sáng lạn: “Tôi cảm thấy lúc tâm trạng không tốt thì nên ăn đồ ăn vặt mà mình thích, như vậy sẽ tốt hơn rất nhiều. Xem xem, tôi làm đúng rồi.”