Chương 2153
Diệp Nam Huyền càng nói càng nhiều, cuối cùng bật khóc nức nở như đứa trẻ.
Trầm Mặc Ca cũng không biết khuôn mặt mình đã ướt đẫm nước mắt từ lúc nào.
Cô ngỡ rằng bản thân mình đã không còn để ý nữa, thậm chí còn nói với chính mình, người đàn ông tàn nhẫn vô tình như Diệp Nam Huyền không xứng đáng để mình rơi nước mắt, nhưng vì sao bây giờ nước mắt lại không nghe lời mà cứ rơi xuống vậy chứ?
“Diệp Nam Huyền, anh dậy cho tôi! Đừng giả vờ với tôi, tôi biết anh tỉnh rồi, anh nhất định đã tỉnh lại rồi phải không? Anh dậy di, dậy đi!”
Trầm Mặc Ca hung dữ lắc bả vai trần trụi của Diệp Nam Huyền, nhưng Diệp Nam Huyền vẫn hôn mê như trước.
Miệng anh không ngừng gọi tên Trầm Mặc Ca, thậm chí anh còn nói đã nghĩ xong tên cho con.
Nghe tới đây, Trầm Mặc Ca không còn khống chế được nữa ôm chặt lấy Diệp Nam Huyền rồi gào khóc.
“Nếu những gì anh nói đều là thật, tôi sẽ cho anh một cơ hội, nhưng nếu như để tôi biết anh lừa tôi, Diệp Nam Huyền, cho dù mang tội giết người đi nữa, tôi cũng sẽ lôi anh chết cùng. Anh nghe thấy chưa? Nếu như anh nghe thấy, anh mau tỉnh lại cho tôi! Chỉ cần anh tỉnh lại, tôi mới có thể cho anh một cơ hội nữa! Diệp Nam Huyền!”
Trầm Mặc Ca gọi tên Diệp Nam Huyền.
Mãi đến lúc này, cô mới biết năm năm qua bản thân chưa bao giờ quên được Diệp Nam Huyền.
Cho dù người đàn ông này từng làm tổn thương cô như thế nào, bây giờ đứng trước ranh giới cái chết, vậy mà cô lại thật sự sợ anh cứ như vậy chết đi, sao đó trên đời này cũng không còn người đàn ông nào gọi là Diệp Nam Huyền nữa.
Hóa ra năm năm qua không chỉ có nỗi hận thù giúp cô sống tiếp, càng nhiều hơn là tình yêu.
Nước mắt của Trầm Mặc Ca rơi xuống khuôn mặt của Diệp Nam Huyền, cô khóc một hồi mới phát hiện Diệp Nam Huyền đã buông tay cô ra, giống như lên cơn sốc.
“Diệp Nam Huyền!Anh tỉnh lại! Tỉnh lại đi!”
Trái tim Trầm Mặc Ca không ngừng gia tốc.
“Tôi nói cho anh biết, anh không chỉ có một đứa con trai, nếu như bây giờ anh chết, cả đời này anh đừng hòng gặp lại con gái mình! Anh có biết không, con gái anh bây giờ con phải chiến đấu chống lại cái chết! Nó nhỏ như vậy, vừa ra đời chỉ to bằng con mèo con, nó vẫn luôn kiên cường sống sót, anh lớn như vậy sao có thể chết như thế này! Diệp Nam Huyền!”
Trầm Mặc Ca không ngừng lắc Diệp Nam Huyền, nỗi sợ hãi to lớn khiến cô khóc không thành tiếng, tiếp đó giống như nghĩ tới chuyện gì đó, cô chạy như điên ra ngoài.
“Bác sĩ! Bác sĩ! Diệp Nam Huyền lên cơn sốc! Anh ấy bị sốc!”
Trầm Mặc Ca chưa bao giờ hoảng loạn như thế này.
Cô giống như một người đàn bà điên, không thèm để ý tới cái nhìn của những người khác.
Cô gào khóc, kêu la, thậm chí không để ý tới dáng vẻ chật vật lúc này của mình.
Hoắc Chấn Đình bị dáng vẻ lúc này của Trầm Mặc Ca khiến cho kinh ngạc.
Nếu như anh ta còn không nhận ra tình cảm Trầm Mặc Ca dành cho Diệp Nam Huyền, vậy xem ra anh ta đã sống vô ích.