Chương 1062
Vân Mạc Dung không ngừng lui về phía sau, hướng về phía Nhất Nhiễm lắc đầu: “Nhất Nhiễm, từ bỏ đi! Tôi đã làm mọi người ở đây hôn mê rồi! Không có ai có thể ngăn cản tôi! Giữa tôi và anh, vốn dĩ đã không thể có bất kì khả năng nào. Anh đừng cố chấp nữa.”
Nhất Nhiễm chỉ cảm thấy yết hầu nghẹn lại, phụt một tiếng, hộc ra một ngụm máu tươi.
Vốn dĩ sắc mặt đã được Vân Mạc Dung điều dưỡng tốt lên trong nháy mắt đã trắng bệch.
Nhìn Nhất Nhiễm hộc máu, đáy lòng Vân Mạc Dung cũng vô cùng khó chịu, hốc mắt đã không tự giác đỏ lên.
Vân Mạc Dung biết, đây chính bản năng từ trong máu.
Cái bản năng chết tiệt này!
Nhất Nhiễm nhìn thân ảnh của Vân Mạc Dung không ngừng lui về phía sau, buồn bã nở nụ cười, nước mắt hoà với máu tươi nơi khoé miệng anh ta, kết thành một hình ảnh cực kỳ thê lương.
Phi cơ đến rồi.
Một cái thang dây được thả xuống dưới.
Vân Mạc Dung biết mình không thể lại do dự, bỗng nhiên xoay người nhảy lên một cái đã bắt được cây thang, dùng dây an toàn thắt lại, bước từng bước một hướng lên trên.
Nhất Nhiễm càng thêm tuyệt vọng, nhưng anh ta lúc này cái gì cũng đều không thể làm, chỉ có thể trơ mắt nhìn Vân Mạc Dung rời đi.
Vân Mạc Dung không dám lại nhìn anh ta, tốc độ tay chân nhanh hơn, không đến năm phút đã bò được lên trên.
Cố Hề Hề ôm chặt Vân Mạc Dung, kích động khóc không thành tiếng: “Chị! Chị đã trở lại!”
“Hề Hề!” Vân Mạc Dung nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại: “Chị đã trở về!”
Doãn Tư Thần giơ tay, chuẩn bị hạ mệnh lệnh xuống, thiêu hết tất cả những thứ trước mắt này.
Nhưng mệnh lệnh của anh còn chưa hạ xuống, đã bị Vân Mạc Dung lập tức ngăn cản: “Đừng!”
Doãn Tư Thần cùng với Cố Hề Hề đồng thời nhìn về phía Vân Mạc Dung.
“Buông tha cho anh ta đi.” Vân Mạc Dung cắn môi hướng xuống phía dưới, khi cô ấy nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng kia của Nhất Nhiễm đau lòng đến tột cùng: “Mấy ngày này anh ta vẫn luôn không có bạc đãi chị.”
Cố Hề Hề tựa hồ đã hiểu ra cái gì, nhìn Vân Mạc Dung, lại nhìn xuống Nhất Nhiễm, thở dài một tiếng, cũng giơ tay ngăn chặn Doãn Tư Thần tay, nói: “Nghe lời chị ấy đi.”
Đôi mắt Doãn Tư Thần vừa động, ngay sau đó thu hồi tay, mệnh lệnh cho phi cơ trở về địa điểm xuất phát.
Phi cơ trực thăng ở trên không trung xoay một vòng tròn, nước trên mặt hồ xẹt qua tầng tầng, hất đuôi một cái thật đẹp, rời đi.
Tay Nhất Nhiễm suy sụp dừng ở trên mặt đất, anh ta chật vật ghé vào trên sàn nhà, hồi tưởng lại từng khoảnh khắc mấy ngày này anh ta cùng với Vân Mạc Dung ở chung.
Mỗi một bức, mỗi một hình ảnh, đều cứ như vậy làm cho người ta khó có thể quên.
Nước mắt dọc theo hốc mắt anh ta rơi xuống mặt đất, rất nhanh đã thấm ướt một mảnh trên sàn nhà.
Vân Nặc, Vân Nặc, em thật là tàn nhẫn!
Nói đi là đi sao?
Em thật sự một chút cũng không lưu luyến sao?