Mục lục
Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1993

Nói xong, Doãn Tư Thần quay đầu nhìn về phía Thượng Tiểu Cẩn: “người trong nhà cũng cố ý để cháu nhanh chóng chọn lựa ra đối tượng ngưỡng mộ trong lòng trong buổi tiệc này, cho nên nhờ cô chú hỗ trợ. Cháu có suy nghĩ gì, cứ mở miệng.”

Vẻ mặt Thượng Tiểu Cẩn kháng cự: “Chú Doãn, cháu không muốn kết hôn sớm như vậy.”

Doãn Tư Thần nhàn nhạt nói: “Chỉ là chọn lựa đối tượng, còn chưa tới tình trạng kết hôn. Nếu như không phải là bởi vì cha cháu, chú cũng không hỏi chuyện này đâu.”

“Vâng…” Thượng Tiểu Cẩn cúi đầu xuống, để cho người ta không thấy rõ nét mặt của cậu.

Mấy năm nay, Thượng Kha rất ít xuất hiện trong việc xã giao, Doãn Tư Thần vẫn duy trì liên hệ nhất định với anh ta.

Cho nên, mới có thể tính toán thay Thượng Kha.

Suy nghĩ của Doãn Tư Thần là, trong nhà Thượng Kha đã hủy Thượng Kha, không thể để cho Thượng gia lại hủy đứa con duy nhất của Thượng Kha được.

Mặc dù tuổi của Thượng Tiểu Cẩn còn nhỏ, nhưng làm chuẩn bị sớm một chút cũng không phải chuyện xấu.

Dù sao cũng tốt hơn bị trong nhà dắt tay lừa đi.

Nhưng mà, trong lòng Thượng Tiểu Cẩn còn cất giấu suy nghĩ nào đó không thể cho ai biết, cho nên vô cùng mâu thuẫn với đề tài xem mắt này.

Cảnh Thiếu Hoài và Mộc Tử Việt đồng tình nhìn Thượng Tiểu Cẩn.

Mặc Ngữ nói: “Vật cũng quá sớm. Cũng may chỉ là xem mắt, không phải xác định cuối cùng. Nói không chừng có thể gặp được người tốt trong buổi tiệc thì sao?”

Mặc Thuyết mở miệng nói: “Đối với chúng ta mà nói, vòng tròn có thể tìm đều cố định, chọn lựa sớm một chút cũng tốt.”

Tưởng Vân Sâm lòng vẫn còn sợ hãi nhìn Doãn Tư Thần: “Cháu sẽ không cần phải gấp chứ ạ?”

Doãn Tư Thần trừng mắt liếc cậu một cái, nói: “Cháu có cha mẹ quản, đâu cần nhờ đến chú?”

Tưởng Vân Sâm le lưỡi không nói.

Vân Song nghiêng đầu nhìn qua Doãn Ngự Hàm, không nói chuyện.

Sợ là đường tình của anh họ sẽ long đong hơn những người khác đây.

Đúng lúc này, Doãn Ngự Trinh ôm một hòm gỗ đến đây, sau lưng còn có Mễ Tiểu Anh và Cảnh Thiếu Hoài đi theo.

“Nhìn xem mình tìm được thứ gì hay này!” Doãn Ngự Trinh đặt hòm gỗ lên mặt bàn bên cạnh, dương dương đắc ý nói: “Đây chính là thứ chị Tiểu Anh trân tàng đấy!”

Tất cả mọi người kêu lên một tiếng: “Nhìn xem là bảo bối gì!”

Mễ Tiểu Anh bất đắc dĩ mở miệng giải thích nói: “Cậu chủ Ngự Trinh có ánh mắt tốt, nhanh chóng nhìn thấy rượu anh đào do tôi ủ. Lẫn trước đi hái anh đào không ăn hết, sợ bị hỏng nên tôi ủ thành rượu, bây giờ chỉ vừa đủ ngon miệng mà thôi. Mọi người nếm thử không hợp khẩu vị, bên tôi còn có rượu trái cây khác.

“Oa!” Mộc Tử Việt nhảy dựng lên, ba bước đã chạy tới: “Lại là rượu anh đào chị Tiểu Anh tự mình ủ, khẳng định không tệ được! Anh Ngự Hàm! Đón lấy!”

Mộc Tử Việt cầm lấy một bình ném cho Doãn Ngự Hàm.

Doãn Ngự Hàm bắt được, mở nắp bình ra ngửi ngửi, khóe mắt khẽ cong, ý cười tràn đầy, mở miệng nói: “Ừm, hương vị quả thật không tệ . Có điều, Ngự Trinh, em cướp đồ chị Tiểu Anh giấu, phải bù đắp cô ấy cho tốt mới được.”

Doãn Ngự Trinh lập tức nói: “Anh, anh yên tâm, em vừa mới gọi điện thoại, để cho người ta đưa tới anh đào và rượu ngon tốt nhất, tuyệt đối không thể để cho chị Tiểu Anh thua thiệt được.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK