Chương 1159
Mộc Nhược Na mềm lòng rồi.
Cô ấy vốn dĩ chính là đối xử với Lâm Phong như em trai.
Hiện tại thấy dáng vẻ khẩn cầu của anh ta, anh ta xin mình ở lại, liền cảm thấy đau lòng.
Cho nên Mộc Nhược Na cũng thật sự không nghĩ nhiều, lập tức thở dài một tiếng nói: “Được rồi, chỉ một lần này thôi.”
“Ừm ừm ừm.” Đáy mắt Lâm Phong đều là ánh sáng rực rỡ: “Để tôi làm cơm tối cho cô.”
Mộc Nhược Na không kịp ngăn cản anh ta, Lâm Phong đã vui vui vẻ vẻ đi vào phòng bếp làm việc.
Mộc Nhược Na không có việc gì để làm, chỉ đành chờ đợi ở phòng khách.
Vô tình tầm mắt quét qua giá cây cảnh trên ti vi treo tường, trên đó có một cuốn album ảnh đã được mở ra.
Mộc Nhược Na nhịn không được cầm lấy lật xem một chút.
Hình ảnh trong album, bắt đầu từ trong tã lót, từng tấm ghi lại con đường trưởng thành của Lâm Phong.
Khi Lâm Phong nhìn thấy tấm ảnh một người phụ nữ xinh đẹp đang ôm Lâm Phong chỉ mới ba tuổi, đột nhiên sửng sốt một chút.
Mộc Nhược Na không hiểu sao cảm thấy mặt mày của mình có chút giống đối phương.
Chẳng trách Lâm Phong sẽ ỷ lại và tin tưởng mình như vậy, anh ta sẽ không phải là xem bản thân thành vật thay thế cho mẹ đấy chứ?
Đứa trẻ này, thật đúng là… khiến người ta đau lòng mà.
Ngoan ngoãn như một đứa trẻ.
Trong tấm hình phía sau, Lâm Phong vẫn là đẹp trai bức người như trước, chỉ là đáy mắt lại cũng không còn ánh sáng giống như trong quá khứ nữa.
Lật lại phía sau album ảnh, chỉ có một vài công ty chụp ảnh của người chụp ảnh cho anh ta.
Mặc dù đẹp, nhưng lại thiếu rất nhiều hơi thở cuộc sống.
Hiển nhiên, bản thân anh ta ngoại trừ làm việc ra thì đã chẳng muốn chụp hình rồi.
Tốc độ của Lâm Phong rất nhanh, chốc lát đã làm xong bữa tối, nói với Mộc Nhược Na: “Có thể ăn cơm rồi! Thật ngại quá, không có hẹn trước với nhân viên nghiệp vụ mang đến rau quả tươi mới, cho nên có cái gì thì làm chút đó. Ngày mai, tôi mời cô ăn cơm, được không?”
“Không sao cả.” Mộc Nhược Na đi tới phòng ăn, nhìn thấy bửa tối trước mặt vừa tinh tế lại tràn đầy sức sống, duỗi tay nhận lấy cơm Lâm Phong đưa tới, nói: “Như thế này đã tốt lắm rồi. Nơi nào có thể ngày ngày ăn ở bên ngoài, vẫn là ăn cơm ở nhà thoải mái hơn.”
“Ừm.” Lâm Phong ngoan ngoãn đáp một tiếng, ngồi ở trước mặt Mộc Nhược Na.
Mặc dù anh ta không ăn cơm, nhưng lại ăn nhiều thêm vài miếng thức ăn.
“Anh hiện tại còn oán hận bà ấy không?” Mộc Nhược Na nghĩ đến album ảnh mình vừa nhìn thấy, tuỳ ý tìm một chủ đề.
“Trước kia có hận, sau này không còn hận nữa.” Lâm Phong cười lắc lắc đầu: “Bà ấy hiện tại sống rất tốt, khi xưa bà ấy muốn rời khỏi cũng là tình thế bất đắc dĩ. Bố tôi có thói quen bạo lực gia đình, ở bên ngoài diễn kịch lại rất tốt, chính là một người chồng tốt, nhưng khi trở về trong nhà, không đánh thì chửi mẹ tôi. Tôi lúc đó còn nhỏ, cảm thấy mẹ tôi bỏ lại em và bố tôi li hôn, chính là sai. Lại thêm bố tôi vẫn luôn không ngừng nói bên tai tôi là mẹ tôi tham giàu chê nghèo, ghét bỏ ông ấy nghèo mới bỏ đi. Nhưng ông ấy lại chưa từng nghĩ, mẹ tôi nếu như thật sự ghét bỏ ông ấy nghèo, sao lại sẽ kết hôn với ông ấy? Sao lại sẽ sinh ra tôi? Có lẽ là bà ấy đã tích tụ quá nhiều thất vọng và tuyệt vọng mới không thể không rời khỏi đi?”