Chương 1072
“Chị ơi, bà nội vừa mới nghĩ ra hai cái tên cho hai đứa nhỏ, có gì chị xem thử qua nhé.”
Cố Hề Hề cẩn thận viết ra hai cái tên lên tờ giấy rồi đưa qua cho Vân Mạc Dung xem thử.
“Bà chỉ mới nghĩ ra hai cái nhũ danh cho hai đứa nhỏ thôi, còn tên bà để cho chị tự mình quyết định.’’
Vân Mạc Dung xem qua một lượt, thấy rõ trên tờ giấy ghi rõ hai cái tên ứng với thời gian sinh của hai đứa nhỏ: Vân Song , Vân Sâm.
Sắc mặt Vân Mạc Dung có chút thay đổi.
“Chị, có chuyện gì vậy?”
Cố Hề Hề lúc này còn đang mải mê trêu chọc bàn chân mập mạp của đứa nhỏ, vẻ mặt vô cùng thích thú khi nhìn bọn chúng thỉnh thoảng giơ đôi chân ngắn ngủ mập mạp ra đạp đạp vào không trung.
Cô còn nhớ rõ khi Nhất Nặc được sinh ra cũng có những hành động đáng yêu như vậy.
Sau khi Vân Mạc Dung để những người chị và bảo mẫu khác đi xuống, cô ấy quay sang nói với Cố Hề Hề.
“Bà nội đã xác định rồi, quyền thừa kế nhà chiêm tinh là con bé.”
“Là Vân Song sao?”
Cố Hề Hề lập tức nhìn về phía cô gái nhỏ còn đang ngái ngủ bên cạnh.
“Là con bé thật sao?
Vân Mạc Dung gật đầu đáp lại.
“Bà nội nói với chị rằng nếu một nhà chiêm tinh mới xuất hiện, phải có một từ ‘Song” trong tên của người đó.”
“Tại sao lại như thế?”
Cố Hề Hề không thể giải thích được.
“Chị cũng không biết.”
Vân Mạc Dung trầm giọng nói.
“Em còn tưởng rằng chỉ có bé trai mới có thể thừa hưởng dòng máu của một nhà chiêm tinh. Nếu như vậy, nhà họ Vân của chúng ta cũng may mắn có người được kế thừa huyết mạch, nhưng không ngờ cuối cùng người thừa kế lại là một bé gái.”
Cố Hề Hề cũng hơi ngạc nhiên, nhìn hai đứa trẻ và nói.
“Dù là ai đi chăng nữa thì chúng đều là con cháu nhà họ Vân của chúng ta, một trong hai đứa có chuyện gì chúng ta luôn là người đau lòng hơn bao giờ hết.”
Vân Mạc Dung gật đầu, chọc chọc ngón tay út của cô gái nhỏ và nói.
“Mai sau con bé sẽ đổi thành họ Nhất, từ nay về sau, mọi trọng trách cao cả của nhà họ Vân chỉ đành nhờ cậy vào con bé rồi. Khi chị sinh ra đứa trẻ còn chưa có cảm nhận được cảm xúc gì nhiều. Bây giờ hằng ngày nhìn chúng ngày một lớn lên, không hiểu sao chị bắt đầu cảm thấy đau lòng. Em nói thử cô nhóc nhỏ bé này liệu có thể gánh vác một trọng trách nặng nề như vậy được không?”
“Chị à! Chị lo lắng thái quá rồi đấy. Với sự dạy dỗ của hai chúng ta, con bé đương nhiên là có đủ năng lực này rồi.”
Vân Mạc Dung nở nụ cười vui vẻ.
“Đúng vậy, con bé thật may mắn khi được em dạy dỗ!”
Cố Hề Hề nhăn mặt hướng về phía Vân Mạc Dung làm một cái mặt quỷ, chị đụng em, em đụng chị ngây thơ như những đứa con nít mới lớn, không khí vì thế cũng trở nên vui vẻ không ít.