Chương 1543
Khúc Tranh Minh giống như đang mắc cỡ:
“Tôi cũng muốn nói tấm lòng của mình cho cô ấy hay, nhưng không biết liệu cô ấy có cho tôi cơ hội ấy hay không. Cô Lý Tư à, xem như giữa chúng ta có mối quan hệ là người đồng cảnh ngộ, tôi có thể xin cô giúp đỡ tôi một tay, không biết có phiền cô lắm không?”
Vừa dứt lời, Khúc Tranh Minh từ sau người lấy một chiếc hộp nhung, đặt trên bàn:
“Tôi lấy được một món đồ nhỏ, không đáng bao tiền, có điều tôi thấy nó rất hợp với cô Lý Tư đây. Trang sức có đẹp đến mấy thì cũng phải có người thích hợp đeo lên mới phát huy hết giá trị của nó được. Cô Lý Tư vừa đẹp, vừa đáng yêu lại cực kỳ tốt bụng, món trang sức này thực sự thích hợp với cô.”
Lý Tư vốn định từ chối.
Song, khi nhìn thấy Khúc Tranh Minh mở ra hộp nhung, lời từ chối chẳng cách nào thốt lên cho đặng.
Nó là một chiếc ghim cài áo bằng kim cương, tạo hình là một chùm hoa chuông, cực kỳ đẹp.
Nhìn qua đã biết cực kỳ có giá trị.
Điểm đặc biệt nhất là kim cương được khảm trên ghim cài, là loại kim cương hồng rất hiếm thấy.
Màu hồng phấn tự nhiên như thế này đã hiếm rồi, có thể khảm thành hình dáng đẹp và khéo như vậy lại càng hiếm thấy hơn.
Lý Tư vừa nhìn đã thích ngay, thế nên không nói lời từ chối Khúc Tranh Minh nữa.
“Cậu chín nhà họ Khúc, anh muốn tôi giúp gì mới được?”
Lý Tư hỏi.
Khúc Tranh Minh khẽ cười:
“Cũng không có gì to tát đâu, tôi muốn nhờ cô Lý Tư vào ngày sinh nhật của bố tôi mời người đó đến dự tiệc. Tôi muốn cho cô ấy một món quà bất ngờ.”
Lý Tư suy tư, lại nghĩ rằng chẳng qua cũng chỉ là tỏ tình thôi, mình giúp anh ta hẹn đối phương ra là được, cũng không hại ai, chỉ là thuận tiện thì giúp thôi mà.
Chuyện bé như kiến thế mà đổi lại được một chiếc ghim cài xinh đẹp thế này, lời to.
Chỉ cần Khúc Tranh Minh không nhắm vào anh Tử Hân, mình quản anh ta thích ai, bày tỏ với ai làm gì chứ!
Lý Tư nghĩ thế, tức khắc cầm lấy ghim cài áo, cười đồng ý:
“Người đàn ông lịch lãm phải sánh đôi cùng người phụ nữ xinh đẹp. Nếu Cậu chín nhà họ Khúc có lòng như thế, tôi sẽ cố tác thành cho hai người.”
Khúc Tranh Minh cười đến cong tít cả mắt:
“Vậy tôi xin cảm ơn cô Lý Tư nhiều. Tôi cũng không quấy rầy cô thêm nữa, tạm biệt cô.”
Khúc Tranh Minh đứng dậy, rời đi. Trong nháy mắt vừa dợm bước đi ấy, nụ cười bất đắc dĩ phải kéo ra trên gương mặt tức thì tắt ngúm.
Đồ mà anh ta muốn, cho tới bây giờ chưa từng không có được.
Dù cho phải bỏ ra cái giá lớn bao nhiêu, anh ta cũng phải đoạt lấy cho bằng được.
Nhà họ Khúc đã buộc anh ta vào tình thế này.
Lý Tư chờ sau khi Khúc Tranh Minh khuất bóng, mừng rỡ lấy ra chiếc ghim cài đắt tiền đeo lên người, nụ cười trên mặt có làm sao cũng không che giấu được.
Phía bên kia, trợ lý của Mặc Tử Hân nhanh chóng đi đến bên cạnh anh ấy, báo cáo với Mặc Tử Hân rằng:
“Người nhà họ Khúc đã bắt đầu hành động rồi ạ.”