Chương 2093
Mễ Tiểu Anh không hi vọng Cố Miểu và Doãn Nhất Nặc có bất cứ rắc rối hay hiểu lầm gì, tướng mạo của Minh Hâm này quá mê hoặc người rồi, là tướng mạo của một nam hồ ly tinh, mặc dù từ đầu đến chân đều không sánh bằng với Cố Miểu.
Nhưng mấy cái hiểu lầm kiểu này có thể giảm bớt thì nên giảm bớt.
Thân là trợ lý đặc biệt thì sẽ không để cấp trên của mình bị phiền lòng vì những chuyện thế này.
Mễ Tiểu Anh đưa Minh Hâm vào trong căn hộ, đưa chìa khoá cho cậu ta, nói: “Nơi này rất an toàn, cậu có thể yên tâm ở lại đây. Lúc tám giờ mỗi ngày đều sẽ có người giúp việc vào đây quét dọn thu xếp nhà cửa, đồng thời cũng sẽ đem theo rau củ quả đến lấp đầy tủ lạnh, nếu như còn cần thứ gì khác thì cậu có thể nói với người giúp việc đó một tiếng, bà ấy sẽ mua giúp cậu món đồ cậu cần.”
“Tôi có thể hỏi một chút về thân phận của hai người không?” Minh Hâm không có nhận chìa khoá, ngược lại là dáng vẻ vô cùng lo lắng.
Mễ Tiểu Anh cười: “Cậu không cần lo lắng chuyện thoát khỏi hang sói lại chui vào hang cọp. Người vừa nãy cứu cậu là Doãn Nhất Nặc, cô chủ của Tập đoàn tài chính Doãn Thị, cô ấy đã có chồng sắp cưới, hơn nữa chồng sắp cưới của cô ấy vừa tuấn tú vừa tài giỏi, cô ấy sẽ không nhìn trúng cậu đâu. Còn về tôi, từng là trợ lý đặc biệt của nhà họ Doãn, quản gia của hiện tại. Tôi cũng có phẩm hạnh nghề nghiệp, sẽ không thích một ngôi sao nhỏ như cậu đâu. Vì vậy, hai người chúng tôi đều không có ý đồ xấu gì với cậu đâu.”
Gương mặt Minh Hâm đỏ lên: “Tôi không phải có ý đó.”
“Không sao, có phải cậu có ý này hay không tôi cũng không để ý.” Mễ Tiểu Anh đưa chìa khoá lại cho Minh Hâm lần nữa: “Chúng tôi chỉ là làm việc thiện hằng ngày thôi, cậu không cần phải để trong lòng.”
Lúc này Minh Hâm mới nhận lấy chìa khoá: “Tôi sẽ không ở nơi này quá lâu đâu, tôi sẽ nghĩ cách để thoát ra khỏi nơi này.”
“Đó là chuyện của cậu.” Mễ Tiểu Anh mỉm cười nhẹ, nói: “Cậu đã là người trưởng thành, có suy nghĩ và cân nhắc của riêng mình, không cần phải nói với tôi. Được rồi, cậu vào nghỉ ngơi đi.”
Nói xong, Mễ Tiểu Anh quay người đi.
Còn chưa đi đến cửa thì chuông điện thoại của Mễ Tiểu Anh đã reo lên.
Là Doãn Ngự Hàm gọi đến: “Cô không giải thích với tôi về những chuyện đã xảy ra trong mấy ngày này à?
Vẻ mặt Mễ Tiểu Anh vô cùng bất lực.
Chuyện kiểu này thì có gì mà giải thích đâu?
Cô ta đã biết từ sớm, Doãn Ngự Hàm không phải là người dễ chọc vào!
“Bây giờ anh đang ở đâu?” Mễ Tiểu Anh hỏi.
“Đường Thuận Giang.” Doãn Ngự Hàm trả lời.
“Tôi xuống ngay đây.” Mễ Tiểu Anh nói xong thì tắt máy, nhanh nhẹn xuống dưới.
Quả nhiên, ở đường đối diện có một chiếc xe Maybach màu bạc đang đậu.
Bước chân Mễ Tiểu Anh dừng lại một chút rồi bước đến bên chiếc Maybach đó, thấy Doãn Ngự Hàm đang ngồi trên ghế lái, nụ cười thâm sâu.
“Anh đừng nghĩ gì nhiều.” Mễ Tiểu Anh vội vàng lên tiếng nói: “Đó chỉ là cô chủ làm việc thiện hằng ngày thôi.”
Lời giải thích buột miệng nói ra, cứ giống như đang chột dạ vậy.
Doãn Ngự Hàm lại nở nụ cười càng thâm sâu hơn: “Tôi có hỏi gì hả? Tôi chỉ muốn biết mấy ngày hôm nay em không có ở sơn trang Lạc Hà, vậy em đang bận rộn gì thôi.”