Chương 1870
Không biết Cảnh Dung suy nghĩ như thế nào nhưng anh ta lại không giải thích chuyện anh ta và Đại Nhĩ chỉ là bạn tốt của nhau mà thôi.
Đại Nhĩ thấy Cảnh Dung ngầm thừa nhận, cũng không giải thích mà càng ngày càng đến gần Cảnh Dung hơn.
Dưới sự bảo vệ của Cảnh Dung, cuộc sống của Đại Nhĩ ở trường cấp ba đã được cải thiện hơn rất nhiều.
Cuối cùng cũng không còn ai bắt nạt Đại Nhĩ, cô ta liền có thể tập trung vào việc học, đồng thời nhận được thư mời nhập học của một trường đại học bên Pháp.
Thật ra, lúc đó Đại Nhĩ đã thầm thích Cảnh Dung rồi.
Nhưng mà Đại Nhĩ biết rõ bản thân không xứng đôi với Cảnh Dung.
Một nam thần cao cao tại thượng chỉ xứng đôi với nữ thần mà thôi.
Mà Đại Nhĩ chỉ là một con vịt xấu xí.
Đại Nhĩ vẫn luôn âm thầm chú ý đến chuyện của Cảnh Dung, khi cô ta nghe tin Cảnh Dung sẽ kết hôn với cô chủ nhà họ Mặc, cô ta uống rượu giải sầu, đem phần tình cảm chưa bao giờ nói ra này chôn sâu dưới đáy lòng.
Đại Nhĩ nghĩ cả đời này cô ta sẽ không còn liên hệ với Cảnh Dung nữa, vậy mà cô ta lại dùng phương thức này để gặp lại Cảnh Dung.
Ngay từ đầu, cô ta còn kháng cự lại đề nghị của Cảnh lão phu nhân.
Như trong khoảnh khắc nhìn thấy Cảnh Dung, cô ta lập tức dao động.
Cho dù không thể cùng Cảnh Dung ở bên nhau, nhưng nếu có thể ở bên anh ta một đêm, cô ta cũng bằng lòng!
Nếu như may mắn sinh cho Cảnh Dung một đứa con, cô ta cảm thấy rất thỏa mãn rồi.
Vì vậy, cô ta ngoan ngoãn nghe theo lời đề nghị của Cảnh lão phu nhân, nhận sự giúp đỡ của bà ta, ngoan ngoãn đi tới trước mặt Cảnh Dung, muốn cùng anh ta có một đêm xuân.
Lúc này, Cảnh Dung không biết ý nghĩ trong lòng của Đại Nhĩ, còn nghĩ Đại Nhĩ bị mẹ anh ta ép buộc phải làm việc này, cho nên vẫn nghĩ cô ta là cô gái nhỏ thời cấp ba đó.
“Mẹ tôi toàn nghĩ đến mấy chuyện vớ vẩn, cô cứ mặc kệ bà ấy.” Cảnh Dung nói với Đại Nhĩ: “Tình cảm vợ chồng tôi tốt lắm, hơn nữa cũng có con rồi, tôi sẽ không ở sau lưng làm chuyện có lỗi với cô ấy. Cho nên, cô yên tâm, cứ mạnh dạn nhận sự giúp đỡ của mẹ tôi, tôi cũng không khiến cho cô khó xử.”
Đại Nhĩ rất muốn nói, không, đây không phải là khó xử, đây là một trong những ý nguyện của cô ta.
“À đúng rồi, một đoạn thời gian nữa, tôi sẽ về nước.” Cảnh Dung nói: “Mấy ngày nay làm phiền cô diễn trò cùng tôi, tôi chịu đựng việc bà ấy sắp xếp người ăn cơm cùng tôi thật sự là quá đủ rồi, chúng ta cũng quen biết nhau, giống như hồi chúng ta học cấp ba cũng diễn trò như vậy, để cho mẹ tôi nghĩ chúng ta đang ở bên nhau. Sau khi tôi về nước, tôi sẽ tìm lý do nói cô không thích hợp. Như vậy thì mẹ tôi cũng không giận chó đánh mèo lên người cô.”
Đại Nhĩ cười gượng: “Được, anh nói cái gì thì tôi cũng sẽ phối hợp theo.”
“Đúng là một cô gái tốt.” Cảnh Dung xoa xoa đầu của Đại Nhĩ, nói: “Nhiều năm như vậy mà chưa gặp được người cô thích sao?”
Đại Nhĩ lắc đầu.
Thật ra cô ta đã gặp được rồi, nhưng mà có cầu cũng không được.
“Không sao, chuyện tình cảm không thể cưỡng ép được. Có lẽ đến thời điểm thích hợp sẽ gặp được.” Cảnh Dung nhìn đồng hồ, cũng đã muộn rồi, liền nói: “Cũng đã muộn rồi, cô về nghỉ ngơi sớm đi.”
“Được.” Đại Nhĩ lưu luyến, đứng dậy đi tới cửa phòng, đột nhiên quay đầu lại nói với Cảnh Dung: “Chỉ cần tôi có tác dụng, mặc kệ là chuyện gì thì tôi cũng sẽ giúp anh.”
Ngay cả chuyện sinh con cho anh, tôi cũng nguyện ý!
Cảnh Dung không suy nghĩ nhiều, mỉm cười gật đầu: “Được.”