Chương 2259
Rõ ràng cô ấy có thể nói trước nhưng vì sở thích xấu xa của Nhất Nặc mà lại cố tình che giấu. Nói trắng ra, cô ấy cũng không hề công bằng.
Với tư cách là trợ lý đặc biệt của Doãn Nhất Nặc nên nhu cầu của Doãn Nhất Nặc sẽ luôn được đặt lên hàng đầu.
Còn những người khác, cô ấy chỉ có thể nói xin lỗi. Mắc nợ cũng đành phải mắc nợ thôi.
Bây giờ Tiểu Cát muốn tách ra là tốt nhất, chỉ là tạm trú trong một căn hộ chung cư thì đối với Mễ Tiểu Anh mà nói thì không có gì đáng kể cả.
Vì vậy, lúc này Mễ Tiểu Anh liền trả lời: “Nếu tạm thời mọi người chưa có nơi để đi thì có thể sống ở đây. Vừa hay có thể giúp tôi trông nom căn nhà.”
“Trông nom sao?” Tiểu Cát tinh ý nhận ra điều gì đó, hỏi: “Cô chuẩn bị rời đi sao? Cô không sống ở chỗ này nữa à?”
Mễ Tiểu Anh cười nói: “Khoa khảo cổ học ở sơn trang Lạc Hà đã kết thúc được một khoảng thời gian rồi. Đây chỉ là một nơi ở tạm thời, bên kia đã thu xếp xong xuôi hết rồi nên đương nhiên tôi muốn trở về.”
Khuôn mặt của Tiểu Cát không giấu được sự mất mát.
Tuy nhiên, cậu ta cũng biết rằng bây giờ cậu ta không có tư cách nói ra những điều như vậy.
Tiểu Cát ráng chịu đựng và nói: “Tôi biết rồi. Mặc dù bây giờ tôi nói điều này rất kiêu căng nhưng tôi vẫn muốn nói. Cô Mễ à, nếu sau này cô có việc cần đến nơi này thì không cần phải khách sáo đâu. Chỉ cần tôi có thể làm thì cho dù đi qua ngàn núi vạn sông tôi cũng sẽ giúp hết sức mình.”
“Được.” Mễ Tiểu Anh cười cười: “Tôi nhớ kỹ rồi.”
Ngay khi mọi người nghĩ rằng họ có thể tránh được một kiếp nạn, không phải chịu đựng nỗi sợ hãi bị chi phối bởi Doãn Ngự Hàm nữa thì Doãn Ngự Hàm đã để mọi người đến sơn trang Lạc Hà.
Doãn Ngự Hàm chỉ vào khoảng đất trống trên núi và nói: “Lần này khảo cổ đã phá hủy rất nhiều cây trồng nhưng để cống hiến cho đất nước thì cần phải hy sinh một số loại hoa màu.”
Cảnh Thiếu Hoài đánh liều hỏi đùa: “Anh à, anh gọi chúng em qua đây, không phải định cho chúng em trồng trọt cày cấy đó chứ?”
Những người khác đi theo cũng cùng nhau gật đầu.
Đúng vậy, đúng vậy. Không phá họ hủy vùng đất này mà bọn họ cũng không biết trồng trọt cày cấy gì đâu.
Doãn Ngự Hàm cười một cách khoái chí, vẻ giễu cợt trong mắt càng hiện rõ ra và nói: “Đúng vậy, hôm nay anh gọi mọi người qua đây là muốn để mọi người học cách trồng trọt.”
“Cái gì?” Cảnh Thiếu Hoài tưởng lỗ tai của anh ta rớt ra rồi chứ, không phải anh ta nghe lầm rồi không?
Anh ta chính là cục cưng của nhà họ Mặc và nhà họ Cảnh đó.
Anh ta còn là bảo bối bé bỏng của cậu và bố nữa đó.
Bây giờ lại lưu lạc đến mức phải đi trồng trọt cày cấy rồi sao?
Những người khác cũng có cùng một biểu hiện choáng váng.
Doãn Ngự Trinh không kìm được, hỏi: “Anh à, em có nhầm không vậy? Anh kêu chúng em tới đây để trồng trọt ư?”
“Nếu không thì sao?” Doãn Ngự Hàm hỏi: “Các em đã gây ra tai họa lớn như vậy, lừa gạt hai người trẻ tuổi vô tội. Các em không đáng bị trừng phạt sao?”
Một đám thanh niên liền cúi đầu, không dám nói gì nữa.
Chuyện này vẫn chưa kết thúc đâu.