Chương 1447
Tiểu A xoa xoa mặt để vẻ mặt nhẹ nhàng hơn, nói với Tiểu Vương: “Đi thôi, tôi đưa cô đi gặp Kỳ Lão.”
“Được.” Tuy rằng Tiểu Vương nghĩ câu này kỳ quái, như thế nào có thể cảm giác như đi ra mắt phụ huynh vậy, nhưng mà cô ấy hẳn là suy nghĩ nhiều rồi, đúng, là suy nghĩ nhiều rồi!
Phương Chính nhìn tư thế của Tiểu A đang che chở cho Tiểu Vương, không khỏi bật cười.
Ai là đàn ông thì đều hiểu được cả.
Tiểu A gõ cửa đi vào: “Kỳ Lão, cháu đến thăm ông đây.”
Kỳ Lão ánh mắt có chút mông lung, quay đầu nhìn về phía Tiểu A, ngay sau đó nhìn thấy Tiểu Vương đứng ở bên cạnh Tiểu A, lập tức nở nụ cười: “Cậu nhóc, cháu rốt cuộc cũng biết đưa bạn gái đi gặp ông già này rồi à!”
Tiểu Vương mặt đỏ bừng, vừa định giải thích, liền nghe thấy Tiểu A cười nói: “Đúng vậy, cuối cùng cháu cũng tìm được bạn gái. Cháu sốt sắng dẫn cô ấy qua đây thăm ông. Ông phải nhanh chóng khỏe lại, cháu còn nghĩ về việc sau này có một đứa nhỏ, sẽ giao nó cho ông giúp cháu dạy dỗ nữa đó!”
“Thằng nhóc thối, chỉ biết lợi dụng ông già này. Ông dạy cháu, còn muốn ông dạy thêm con của cháu nữa sao?” Kỳ Lão cười nói, nhưng ánh mắt lại có chút ôn nhu: “Có bạn gái rồi thì đối đãi với người ta tốt một chút.”
Tiểu A đột nhiên nắm lấy tay Tiểu Vương, tỏ vẻ ngoan ngoãn: “Vâng vâng, cháu nhất định nghe lời, sẽ đối xử tốt với cô ấy.”
Kỳ Lão nhìn Tiểu A và Tiểu Vương thật sâu, nói: “Được rồi, các cháu đi nghỉ ngơi đi. Ông mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút.”
Tiểu A nghe theo nói: “Vậy được, lát nữa cháu sẽ qua nói chuyện với ông.”
Nói xong, Tiểu A kéo Tiểu Vương đi ra ngoài.
Tiểu Vương chờ sau khi đi ra ngoài, một tay đẩy Tiểu A vào tường, một tay chống tường áp tới: “Anh vừa rồi nói nhảm cái gì vậy? Ai là bạn gái của anh chứ?”
Tiểu A nhìn tư thế của Tiểu Vương, sau đó vẻ mặt vô tội nói: “Vậy cô là bạn trai của tôi à?”
Tiểu Vương ngẩn người: “Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy!”
Tiểu A khẽ cười một tiếng: “Em nói xem em muốn làm bạn gái của anh hay là bạn trai của anh?”
Tiểu Vương lập tức nổi giận, thuận tay nhéo eo Tiểu A một cái: “Anh nói nhăng cuội gì thế! Em có phải là đàn ông đâu!”
Đúng lúc này có một người đi ngang qua bọn họ, lắc đầu ngao ngán nói: “Bọn trẻ bây giờ tỏ tình đều quái dị như thế này à.”
Nói xong ông ta bỏ đi không thèm chớp mắt.
Tiểu Vương sợ hãi vội vàng vẫy tay: “Đừng đi, ngài đã hiểu lầm rồi!”
Sau khi Tiểu A đợi Phương Chính đi khỏi, anh lập tức choàng qua eo Tiểu Vương, dẫn cô đến khoảng không gian trống sau nhà, nói nhỏ: “Anh có chuyện muốn nói với em.”
“Anh nói thì cứ nói đi, tại sao lại còn táy máy tay chân như vậy?” Tiểu Vương khó chịu nói: “Nói đi, em đang nghe đây!
“Kỳ Lão vốn là đi theo ông cụ Doãn, cũng chính là người bên cạnh ông nội của tổng giám đốc Doãn.” Tiểu A khẽ giọng giải thích: “Năm nay ông ấy cũng phải ngoài tám mươi tuổi rồi, khi chủ tịch trước kế nhiệm thì ông ấy rời chức vụ và lui về nghỉ hưu làm hậu phương. Mà em cũng biết đấy, lúc chủ tịch của chúng ta lên nhậm chức thì công ty đang gặp hoạn nạn thù trong giặc ngoài. Không biết có bao nhiêu người đang chờ đợi tập đoàn Doãn Thị lũng đoạn tài chính rồi sụp đổ, và hơn hết là muốn xem chủ tịch Doãn của chúng ta trở thành trò cười. Vào đúng thời điểm đó, Kỳ Lão đã bí mật ra tay giúp đỡ chủ tịch Doãn của chúng ta rất nhiều, một trong số đó chính là mấy trợ lý như chúng ta, tất cả chúng ta đều nhanh chóng thích nghi với vị trí trợ lý của Chủ tịch dưới sự hướng dẫn tận tình của Kỳ Lão. Cho nên Kỳ Lão đối với tập đoàn Doãn thị mà nói Kỳ Lão là công thần ba đời của nhà họ. Còn đối với anh, gọi ông ấy là sư phụ của mình cũng không phải là nói quá.”