Chương 1322
Trong khoảng thời gian thực tập ở công ty của Thượng Kha, cô đã được mở rộng tầm mắt trình độ miệng lưỡi sắc bén của đồng nghiệp thuộc bộ phận pháp lý.
Chỉ cần một lời không hợp là gửi hàm luật sư.
Mộc Nhược Na không hề do dự, gọi điện thoại cho bộ phận pháp lý của công ty, giải thích rõ tình hình ở đây.
Cô không thể để chuyện này tùy tiện lên men tiếp được.
Cô không cần mặt mũi, nhưng cha cô cần mặt mũi.
Mặc dù bây giờ vẫn chưa có ai biết cha cô là giáo sư giảng dạy ngành quản trị kinh doanh của trường đại học, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ có người biết.
“Những người khác còn chưa tới à?” Mộc Nhược Na nhìn xung quanh, chỉ có hai người Chu Hiểu Lượng và Lưu Phương Phương.
Chu hiểu nháy nháy mắt, khó xử nói: “Sau khi thấy topic này, các bạn ở phòng ký túc xá khác đều nói là không tới nữa.”
Mộc Nhược Na lập tức hiểu ra, châm chọc cười nói: “Bọn họ sợ mình ảnh hưởng đến danh dự của bọn họ đây mà.”
Lưu Phương Phương vỗ bàn, nói: “Bọn họ không tin cậu, mình tin cậu! Không thích thì không cần đến! Bữa cơm này mình mời!”
Mộc Nhược Na cười nói: “Thôi để mình mời đi. Dù sao mình đang bị cõng tiếng xấu là tiểu tam bị bao nuôi, tự nhiên là phải chơi lớn rồi.”
Chu Hiểu Lượng và Lưu Phương Phương cùng bật cười.
Tình nghĩa của ba người nhanh chóng được thiết lập.
“Cám ơn hai cậu đã lên tiếng nói giúp mình.” Mộc Nhược Na cũng đọc được bài bình luận Chu Hiểu Lượng và Lưu Phương Phương khẩu chiến ở dưới khu bình luận giúp mình, cô sẽ ghi nhớ phần nhân tình này.
Tôn Nghiên không tiếc công sức bối đen danh dự của Mộc Nhược Na với đám nữ sinh ở phòng ký túc xá bên cạnh, nói: “Này, tôi đã nói rồi mà, sinh viên năm thứ nhất đại học lấy đầu ra nhiều tiền! Các cậu có biết đống mĩ phẩm kia không? Chỉ một chai nhỏ xíu đã có giá hơn mười ngàn! Ôi trời ơi, học phí của tôi mới hơn mười ngàn! Chai nhỏ xíu như vậy dùng được bao lâu? Còn không được ba tháng đâu!”
Nữ sinh ở phòng ký túc xá bên cạnh cũng chậc lưỡi hít hà theo: “Ôi trời ơi, nhiều tiền đến vậy!”
“Lại chẳng phải! Cả chiếc túi xách nhỏ của cô ta nữa, bé tý như vậy cũng phải hơn ba chục ngàn đấy! Chậc chậc chậc, đúng là được mở mang tầm mắt, người có tiền chỉ thích hồ ly tinh thôi.” Tôn Nghiên cảm khái nói: “Nhìn cậu cũng xinh đẹp, nhưng vừa nhìn đã biết cậu là người đàng hoàng rồi, không giống loại người làm những chuyện như vậy.”
Nữ sinh được khen ngợi nở nụ cười vui vẻ, phụ họa theo Tồn Nghiên: “Còn gì nữa? Gia giáo của nhà mình rất nghiêm, không cho phép làm những loại chuyện này đâu.”
Lúc này, nữ sinh ngồi ở bàn phía đối diện thản nhiên nói: “Tôn Nghiên, dù sao Mộc Nhược Na cũng là bạn cùng phòng của cậu, cậu nói xấu cô ấy như vậy, có hay không?”
Tôn Nghiên nghe thấy vậy, nhất thời giống như con mèo bị đạp phải đuôi, gào mồm lên: “Cậu nói vậy là có ý gì? Tôi nói xấu cô ta á? Tôi chỉ đang nói sự thật thôi, không được hả? Mộc Nhược Na dám làm những chuyện không thể để người thấy được, còn không để cho người khác nói? Topic đó có phải là do tôi mở đâu, tôi chỉ nói ra ý kiến của mình cũng không được à?”
Bạn học kia tự dưng bị ăn mắng, tức giận đến đỏ bừng cả mặt: “Cậu gầm lên với tôi làm gì? Làm người là phải có lương tâm! Bình thường, tôi thấy cậu thường xuyên dùng dầu gội đầu sữa rửa mặt chùa của Mộc Nhược Na, vừa xoay người đã bôi xấu danh dự của Mộc Nhược Na, làm như vậy có phù hợp không? Người khác có tư cách mắng cô ấy, nhưng có vẻ cậu không có tư cách mắng cô ấy thì phải?”